Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 283

Triệu Thiên Khải vốn không để ý những điều này. Ông ta cho rằng chỉ cần bọn họ đánh trận trên tiền tuyến, triều đình ủng hộ toàn lực là được.

Tô Vũ buông cánh tay nắm thanh kiếm của Hoắc tướng quân, vẻ mặt thâm trầm nhìn Thẩm Nguyệt.

Vẻ ung dung, đứng trước nguy hiểm không sợ hãi, và luận điệu của nàng, không biết đã khiến biết bao nhiêu người kinh ngạc.

Các tướng lĩnh trong doanh trại đều trầm mặc.

Tô Vũ thấp thoáng cong khóe miệng, hắn tin rằng nàng hoàn toàn có thể một mình đảm đương.

Tương lai không xa, nàng còn có thể làm tốt hơn.

Ngón tay Thẩm Nguyệt cầm lưỡi kiếm của Triệu Thiên Khải, đẩy dịch sang bên cạnh, thản nhiên như gió thổi mây trôi nói: “Cho nên, bây giờ Triệu tướng quân có hai con đường có thể đi. Hoặc là hết sức phối hợp hòa đàm, hoặc là có thể nắm được điểm yếu của Dạ Lương, đánh bại Dạ Lương trong thời gian ngắn nhất”.

Lúc này, một vị phó tướng của Triệu Thiên Khải hình như nghĩ đến điều gì, đang định lên tiếng, liền bị Triệu Thiên Khải giơ tay ngăn lại.

Ông ta chậm rãi thu hồi kiếm, mắt sắc như chim ưng nói: “Cô gái, gan cũng lớn đấy. Nếu đã đến Thành Huyền, bổn tướng vẫn chưa kịp tiếp đãi các cô, vậy tối nay mở tiệc thiết đãi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt cảm tạ thịnh tình của Triệu tướng quân”.

Sau đó Triệu Thiên Khải thả sứ giả ra.

Khi từ doanh trại đi ra, Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thấp thoáng vẫn nghe thấy có tướng lĩnh nói những lời như: “Hoàng đế Dạ Lương đã đến biên giới”, “chính là thời cơ tốt đánh giặc thì bắt vua trước”.

Đợi sau khi đi khỏi, Tô Vũ điều động Hạ Du, bảo hắn ta cùng Hoắc tướng quân đến chỗ khác của quân doanh đi tuần tra một vòng.

Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt rời khỏi quân doanh, thong thả đi dạo trên con phố trống trải của Thành Huyền.

Tô Vũ cười, đôi mắt rủ xuống hẹp dài thấp giọng nói: “A Nguyệt, làm tốt lắm”.

Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, nói: “Nếu không thì có thể làm thế nào, chàng đã nói, đứng vững trận doanh thì không thể thay đổi. Đây chẳng phải cũng là do chàng giỏi chỉ huy, cho nên chàng đang khen ta hay đang khen bản thân?”

“Ta rất khiêm tốn, đương nhiên là khen nàng”.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, sau đó hơi lo lắng nói: “Có phải hôm nay ta đã quá nhiều lời rồi không”.

“Không nhiều, vừa đủ”.

“Nhìn phản ứng của họ, phần lớn là không ngờ ta có thể nói ra những lời đó, dù sao trước đây ta là một công chúa vô dụng. Những lời nói hôm nay, nếu truyền đến tai hoàng thượng thì sẽ gặp đại họa”.

Tô Vũ điềm nhiên nói: “Không sợ, dù sao cũng là người sắp chết, vẫn không có cơ hội truyền đến tai hoàng thượng”.

Trong Thành Huyền vẫn còn có một số người dân ở lại, ban đêm không ra ngoài, ban ngày thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ đi qua đường, đều vội vàng gấp gáp.

Cũng có một vài quán rượu, quán trà, thậm chí là lầu xanh còn mở cửa kinh doanh, nhưng đều phục vụ tướng sĩ ở đây.

Tô Vũ đưa Thẩm Nguyệt đến một quán rượu không hề nổi bật, trong đó không có đến một sĩ binh, trước cửa chỉ có hai cánh cửa cũ nát, và một tấm rèm cửa vừa bẩn vừa nát.

Tô Vũ nói: “Chẳng phải nàng thích uống rượu Phượng Lê của Liên Thanh Châu mang về sao, mùi vị ở đây rất chính tông”.

“Sao chàng biết?”

“Nghe Liên Thanh Châu nói”.

Ông chủ thấy hai người đi vào, vội vàng chào hỏi, nói lưu loát thành thạo tiếng địa phương Đại Sở, nhanh nhẹn đi chuẩn bị mấy món ăn địa phương.

Sau khi rượu và đồ ăn được đưa lên, Tô Vũ gắp vào bát của Thẩm Nguyệt, nói: “Ăn đi, tuy chỗ này tồi tàn, nhưng đồ ăn rất sạch sẽ”.

Lúc này đã gần buổi trưa, Thẩm Nguyệt cũng đói rồi.

Nàng nếm thử mấy miếng, rồi uống rượu Phượng Lê, hương vị không khác mấy so với đồ ăn trên thuyền lúc đó.

Chỉ là đồ ăn và rượu Phượng Lê ở những nơi này không được tươi, lại thêm quán rượu vừa bẩn vừa nát, không mấy ai muốn đến.

Thẩm Nguyệt biết uống rượu Phương Lệ sẽ say, vì thế không coi như nước hoa quả mà uống nhiều như lần trước.

Tô Vũ thấy nàng biết chừng mực, nên để mặc cho nàng uống.

Hắn chỉ nói: “Yến tiệc tối nay đừng uống rượu”.

Thẩm Nguyệt chẳng tỏ rõ thái độ.

Hắn lại bổ sung một câu như nói chuyện nhà: “Cũng ăn ít thôi”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng sợ tên họ Triệu sẽ hạ độc ta chắc?”

“Có thể nàng không biết, hắn để ý đến nàng”.

Thẩm Nguyệt suýt nghẹn, khó khăn lắm mới nuốt được, nói: “Ta phá hắn mà hắn có thể để ý đến ta, nếu ta giết hắn, chẳng phải hắn sẽ yêu ta ư?”

Tô Vũ uống một ngụm trà, nói: “Trước nàng thì không có ai dám phá hắn”.

“Này, có phải chàng nhạy cảm quá rồi không?”

Tô Vũ cười với nàng, nói: “Có lẽ thế, không phải đã nói từ lâu rồi à, ta rất ghen đấy”.

Thẩm Nguyệt gắp thức ăn cho Tô Vũ, cố kiềm chế khóe miệng sắp cong lên, nói: “Đây cũng không phải một việc xấu”.

Nàng lại hỏi: “Cứ như chàng biết lần này Tần Như Lương chắc chắn bại trận vậy?”

Tô Vũ cầm chén trà, động tác uống trà che khuất nửa bên mặt hắn, nói: “A Nguyệt, nàng đánh giá ta cao quá rồi”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Đánh giá cao ư, sao ta cảm thấy vẫn đánh giá thấp chàng nhỉ. Nếu chàng không biết, làm sao làm việc xấu tiếp theo?”

“Ta chỉ biết một vài tính cách của Triệu tướng quân, một núi không thể có hai hổ, cho nên phần thắng của Tần Như Lương không lớn”.

“Nhưng Hoắc tướng quân nói Dạ Lương rất lợi hại, không chỉ võ tướng anh dũng thiện chiến, mà ngay cả phía Đại Sở có hành động gì, Dạ Lương đều có thể ứng phó. Chàng nói xem nếu không biết trước hành động của Đại Sở, làm sao có thể chuẩn bị chu toàn?”

Tô Vũ gật đầu: “Ừm, Đại Sở chắc chắn có nội gián”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta nhớ thời gian trước, chàng và Liên Thanh Châu rất thường xuyên thư từ qua lại”.

Tô Vũ bất lực nhìn nàng, nói: “Nàng chỉ mới chỉ nhìn thấy một lần thôi”.

“Ta chỉ mới nhìn thấy một lần, còn không biết có bao nhiêu những lần chưa nhìn thấy”.

“Kể cả có gì, đó cũng là trước khi chiến sự xảy ra, thời gian không khớp”.

Thẩm Nguyệt u ám nói: “Nếu chàng khá hiểu phương thức tác chiến của Tần Như Lương, lại hiểu tình hình chiến lược hai nước, lên kế hoạch đề phòng cũng không phải là không thể”.
Bình Luận (0)
Comment