Loại mánh lới này dùng để hù dọa Dạ Lương cùng hoàng đế còn có chút tác dụng.
Cho dù cuối cùng Bắc Hạ tham gia vào cuộc chiến này, quấy nhiễu tới thiên hạ loạn lạc mới tốt!
Việc Liễu Thiên Hạc trước mắt nương nhờ vào Dạ Lương cũng chỉ là mưu kế tạm thời, hắn không hề coi bản thân là một thành viên của Dạ Lương, nếu có một nơi tốt hơn trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ không do dự mà rời đi.
Hiện tại hắn chỉ muốn lợi dụng Dạ Lương để tiến đánh Đại Sở mà thôi.
Vốn tưởng rằng chạng vạng lính cấp dưỡng đưa cơm tới lều của Thẩm Nguyệt, Liễu Thiên Hạc sẽ nhân lúc người khác không phòng bị mà hạ độc vào trong thức ăn để độc chết hai người họ trong một lần hành động.
Nhưng chẳng ngờ Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ không chỉ không động tới cơm canh, cuối cùng còn đưa lại cho một binh sĩ ăn, trực tiếp khiến người này mất mạng vì trúng độc.
Kết quả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bình an vô sự.
Ban đêm, đêm dài lắm mộng.
Liễu Thiên Hạc thầm nghĩ nếu đêm nay hắn còn không ra tay, sợ rằng đợi hai người kia ngày mai khởi hành tới biên thành gặp mặt hoàng đế, hắn sẽ càng không còn cơ hội.
Đến lúc đó hai nước chiến tranh hay hòa bình đều không phải là việc mà hắn có thế không chế nữa.
Do đó tối nay là cơ hội cuối cùng của hắn.
Liễu Thiên Hạc quyết định thử lại một lần.
Thẩm Nguyệt chỉ là phận đàn bà nên không có gì phải e sợ, nhưng Tô Vũ bên cạnh nàng lại là sứ thần của cuộc hoà đàm lần này nên cần phải trừ tận gốc trước, sau đó quay lại đối phó với Thẩm Nguyệt cũng không muộn.
Liễu Thiên Hạc hạ quyết tâm phải g.iết ch.ết Tô Vũ trước, do đó nửa đêm hắn liền thay trang phục và đeo khăn che mặt, âm thầm đến gần lều trại của Tô Vũ.
Bên ngoài lều của Tô Vũ rất yên tĩnh, ngọn lửa trong chậu than cũng gần như tắt lụi.
Đúng lúc có một toán lính đi tuần ngang qua lều, Liễu Thiên Hạc nhanh nhẹn trốn trong bóng tối, ngay khi những binh sĩ này đi khuất, hắn lập tức chui vào lều với tốc độ nhanh nhất.
Dưới ánh sáng cực kỳ mờ ảo, Liễu Thiên Hạc thấy tấm chăn trên giường phồng lên, tưởng rằng Tô Vũ hẳn là đang nằm trên đó.
Sau đó hắn siết chặt con dao trên tay, lặng lẽ di chuyển bước chân, giơ dao lên, lưu loát chém mạnh xuống giường.
Tuy nhiên, dưới lớp chăn bông, lưỡi dao lại đụng tới đáy tấm đệm mà mềm mại vô lực, không giống như đã chém trúng cơ thể người.
Trái tim Liễu Thiên Hạc chùng xuống, hắn lật dao hất tung tấm chăn, chỉ thấy bên trong bọc hai chiếc gối.
Trong lòng hắn rung lên hồi chuông cảnh báo, lập tức quay đầu muốn tháo chạy khỏi lều.
Nhưng đã quá muộn.
Vào lúc này, xung quanh vốn dĩ mờ mịt vắng lặng bỗng nhiên sáng rực từng vòng lửa, các binh sĩ cấp tốc lao ra từ các lều vải bên cạnh, chớp mắt đã bao vây chặt chẽ lấy căn lều của Tô Vũ.
Liễu Thiên Hạc lúc này mới hoàn toàn phản ứng lại, hắn trúng kế rồi.
Những người này sớm đã có phòng bị.
Đại tướng quân Dạ Lương tay cầm ngọn đuốc dẫn đầu bước vào căn lều.
Liễu Thiên Hạc dứt khoát ra tay công kích về phía đại tướng quân trước một bước.
Vị đại tướng quân này là một đại tướng rong ruổi sa trường nhiều năm, võ công đương nhiên không thấp, cộng thêm các binh lính tràn vào phía sau nên Liễu Thiên Hạc chẳng bao lâu đã bị đánh bại và vây chặt lại.
Đại tướng quân bước tới giật lấy tấm khăn đen trên mặt Liễu Thiên Hạc, nhìn thấy khuôn mặt dưới ánh lửa liền kinh ngạc thốt lên: “Thì ra là ngươi”.
Liễu Thiên Hạc còn giãy giụa muốn phản kháng nhưng lại bị một gậy đánh vào chân mà đau đớn quỳ sụp xuống đất, hai tay cũng bị trói gô ra sau lưng.
Đại tướng quân đứng ở trước mặt hắn, nói với ánh mắt đầy thâm thúy: “Vậy ra ban ngày không phải là do ngươi tuột tay mà thực sự muốn g.iết ch.ết sứ thần Đại Sở phái tới, động cơ của ngươi là gì?"
Liễu Thiên Hạc cười gằn: “Ta rắp tâm điều gì? Dạ Lương là bị Đại Sở đánh cho mất mật rồi phải không, trước mắt phần thắng đã nắm chắc trong tay, sao phải chấp nhận hòa đàm! Chỉ cần sứ thần chết thì việc hòa đàm cũng vô vọng, đại quân Dạ Lương có thể quét ngang lãnh thổ Đại Sở, như vậy không phải càng tốt hơn sao!”
“Khốn nạn! Ngươi không tuân theo thánh ý, ngông cuồng muốn khơi dậy tranh chấp, còn già mồm át lẽ phải!", đại tướng quân giận dữ trầm giọng quát: “Ngươi nên biết, ngân khố nước Dạ Lương ta trống rỗng, dân chúng nghèo đói quanh năm, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, không thể chinh chiến dài lâu, nói chi tới việc càn quét Đại Sở? Nếu ngày sau Đại Sở liên minh cùng Bắc Hạ, Dạ Lương sẽ lấy gì để chống chọi? Nếu lòng dạ ngươi không thâm hiểm khó lường, sao phải lợi dụng Dạ Lương ta đối phó Đại Sở?”
Đại tướng quân giương mắt liếc xéo Liễu Thiên Hạc từ trên cao xuống, tiếp tục hỏi: “Độc lúc chiều cũng là do ngươi động tay động chân vào phải không?”
Còn không đợi Liễu Thiên Hạc trả lời, đại tướng quân đã sai người lục soát lều của hắn ta, đồng thời khám xét cả người hắn và tìm thấy một số ám khí cùng thuốc độc.
Chứng cứ xác thực trước mắt, không cho phép Liễu Thiên Hạc biện bạch phủ nhận.
“Trước đó sứ thần Tô đại nhân từng nói, ngươi vốn là tội nhân phạm vào tội chết bỏ trốn của Đại Sở, ta lúc đầu còn không tin, bây giờ xem ra tám chín mươi phần trăm đúng là như vậy. Ngươi cậy nhờ Dạ Lương không phải vì kế hoạch lớn của Dạ Lương, căn bản đều vì báo thù cho bản thân mình. Ta phải dùng quân pháp xử lý ngươi, thi hành ngay tại chỗ!”
Liễu Thiên Hạc cười giễu cợt: “Ta vì Dạ Lương lập được công lao hiển hách, nhưng cuối cùng tướng quân lại nghe theo dăm ba câu của sứ thần nước đối địch liền muốn trừng trị ta theo quân pháp! Ta làm điều này cũng là vì giúp Dạ Lương nhất thống thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp!”
“Người đâu, áp giải tên này xuống rồi nhốt lại, ngày mai đưa tới trước mặt thánh thượng mời người xử lý!”
Hóa ra việc Tô Vũ đổi từ lều của chính mình sang lều của Thẩm Nguyệt hắn chỉ nói với đại tướng quân, những người còn lại đều không hay biết.
Sau khi Thẩm Nguyệt trở về lều trước, Tô Vũ mới thỏa thuận với đại tướng quân về kế sách này- bố trí binh lính chờ đợi mai phục xung quanh lều của hắn, hắn đoán Liễu Thiên Hạc sẽ ra tay một lần nữa vào tối nay.
Nếu không ngày mai sau khi hắn cùng Thẩm Nguyệt rời doanh trại, Liễu Thiên Hạc muốn hành động lại cũng khó.
Trong lều, Thẩm Nguyệt đang thướt tha nằm nghiêng, nàng càng ngày càng cảm thấy tỉnh táo, cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Vũ, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thấp giọng nói: “A Nguyệt, nàng còn muốn nhìn bao lâu nữa?”