Hai mắt Triệu Thiên Khải đỏ ngầu.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Dạ Lương tha mạng cho ngươi, ngươi cũng nên hiểu lý do vì sao. Dạ Lương bắt hai vị tướng quân của Đại Sở, đến khi hòa đàm sẽ càng thêm kiêu ngạo, bởi vì có tiền cược là ngươi cho nên bọn họ bây giờ mới ép Đại Sở nhường bảy tòa thành”.
“Đúng là hão huyền!”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Vậy theo ý Triệu tướng quân, chuyện này phải xử lý thế nào?”
“Còn thế nào được?”, Triệu Thiên Khải vênh mặt hất hàm: “Các ngươi mới là sứ thần hòa đàm, bất kể là điều kiện gì thì cũng là nhiệm vụ các ngươi phải làm! Ta là Trấn Nam đại tướng quân, chẳng lẽ không có giá trị bằng hai tòa thành?”
Việc cấp bách bây giờ là phải đổi ông ta về, ông ta mặc kệ Dạ Lương có điều kiện gì.
Chờ ông ta quay về, nhất định sẽ dẫn đại quân san bằng Dạ Lương, bù lại mối nhục hôm nay ông ta phải chịu!
Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Nhưng trước kia Triệu tướng quân nói các tướng sĩ quăng đầu ném lâu là vì bảo vệ quốc gia. Nếu Triệu tướng quân có giác ngộ của một quân nhân thì nên tự sát chứ đừng để Đại Sở cắt thành trì ra trao đổi”.
Triệu Thiên Khải gắt gao nhìn Thẩm Nguyệt đến lồi mắt: “Ta là Trấn Nam tướng quân của Đại Sở!”
Thẩm Nguyệt thản nhiên: “Đại Sở trước giờ không thiếu gì tướng quân”.
Triệu Thiên Khải không ngờ rằng những lời ông ta nói trước kia lại ứng nghiệm vào chính bản thân mình.
Triệu Thiên Khải không nể nang gì: “Con đàn bà thối tha, ngươi cố ý kích ta đúng không, tối hôm đó ngươi cố ý kích ta!”
Triệu Thiên Khải cười khẩy: “Ta đúng là coi thường đám sứ giả hòa bình sống trong nhung lụa các ngươi, nhưng các ngươi cũng đã đến thì không thể tay không quay về được”.
Nói rồi, ông ta nhìn sang Tần Như Lương ở phòng giam bên cạnh: “Dù gì các ngươi vẫn phải nghĩ cách đưa cả ta lẫn hắn ta quay về, ta không vội, về sau sẽ đòi lại món nợ này”.
Chỉ cần ông ta ra ngoài được, ông ta nhất định sẽ khiến con đàn bà này không đi nổi.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nhạt: “Tự tin vậy cơ à?”
Nói rồi, Thẩm Nguyệt đi ra cửa phòng giam, vẫy tay với một lao vệ đang đứng ở lối đi.
Lao vệ tới, nàng nhanh chóng rút bội kiếm bên hông của lao vệ ra.
Lao vệ phụ trách mở cửa và mang cơm không đeo đao, để tránh phạm nhân trong tù cướp lấy uy hiếp.
Nhưng thị vệ thủ vệ cả cái địa lao đều mang đao kiếm.
Thẩm Nguyệt cầm kiếm quay về nhà lao, hai tên thị vệ canh cửa chặn lại, kinh hãi nói: "Ngươi định làm gì?”
Thẩm Nguyệt chỉ kiếm vào họ, dứt khoát nói: “Tránh ra”.
Lao vệ bị ép cho lui bước, Thẩm Nguyệt xách kiếm đi vào.
Thị vệ địa lao thấy tình hình bất ổn, lập tức đi lên định cản lại, nhưng Tô Vũ vẫn luôn yên lặng lại đột nhiên chắn ở giữa đường đi.
Tô Vũ bình thản nói: “Đây là chuyện của Đại Sở, hy vọng các vị không nhúng tay vào”.
Hắn là sứ thần Đại Sở, thị vệ không thể cầm đao dùng võ với hắn, nhất thời chỉ có thể giằng co, không biết phải làm thế nào.
Triệu Thiên Khải thấy vậy thì mất đi vẻ tự tin ban nãy: “Ngươi định làm gì?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười, tay vuốt kiếm: “Có lẽ lúc này ta nên nói rõ ràng mọi chuyện ra, sau đó thưởng thức phản ứng của ngươi, giống như một phản đồ ấy”.
“Nếu ngươi dám giết ta, hoàng thượng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”
Tần Như Lương đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra nhìn về bên này.
Hắn ta nhất thời không dám tin là Thẩm Nguyệt thật sự sẽ giết Triệu Thiên Khải.
Triệu Thiên Khải ngông cuồng đáng hận, nhưng dù gì cũng là Trấn Nam tướng quân, Thẩm Nguyệt giết ông ta thì sẽ phải gặp đại họa.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã đưa chân chặn lại dây xích trói Triệu Thiên Khải, khiến ông ta không trốn đi đâu được, kiếm trong tay nàng cũng không chút do dự mà xuyên vào người Triệu Thiên Khải.
Phập một tiếng.
Theo đó là tiếng nói nhẹ nhàng của nàng: “Sao ngươi lại cho rằng ta không dám nhỉ? Đâu ai biết trong số đám đầu lâu bị treo trên tường thành kia có Triệu Thiên Khải ngươi hay không đâu?”
Nói rồi, Thẩm Nguyệt nhíu mày, vô tình lộ ra chút tà ác của mình: “Lúc ngươi kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, chắc cũng không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay nhỉ”.
Một kiếm này không làm ông ta mất mạng ngay, mà hung hăng giày vò Triệu Thiên Khải một phen, cho ông ta chết đi trong đau đớn.
Thẩm Nguyệt cứ đẩy kiếm vào trong người ông ta, sau đó lại dùng sức khuấy động chuôi kiếm, cho kiếm di động trong cơ thể hắn.
Máu tươi ấm áp nhiễm đỏ tay Thẩm Nguyệt.
Triệu Thiên Khải đau đớn gồng mình, thở phì phò: “Ngươi... Thật to gan...”
“Triệu tướng quân quá khen, lá gan của ngươi cũng không nhỏ”.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn Triệu Thiên Khải thoi thóp dưới kiếm của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt chậm rãi rút kiếm ra, mỗi lần rút ra là một sự đau đớn dành cho Triệu Thiên Khải.
Nhà lao nhiễm đầy máu.
Lao vệ ngơ ngác, cơ hồ là không dám tin người phụ nữ đến từ Đại Sở này lại dám g.iết ch.ết Trấn Nam tướng quân của Đại Sở!
Đến khi Thẩm Nguyệt rút hết kiếm ra, Triệu Thiên Khải không chịu nổi mà trượt xuống đất.
Ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ánh mắt đỏ ngầu, cuối cùng nói một câu: “Con... tiện nhân...”
Thẩm Nguyệt cầm kiếm, mặt ngược sáng, nhướng mày không nói.
Lưỡi kiếm vẫn đang rỉ máu.
Bóng Thẩm Nguyệt chiếu trong bức tường mờ tối, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.