Chương 319
Vẻ mặt Ngọc Nghiên căng thẳng: “Công chúa làm gì với hắn?”
Thẩm Nguyệt thấy dáng vẻ nàng ta như thế thì tâm trạng cũng tốt lên, nằm trên giường cười nắc nẻ, rồi chậc lưỡi: “Ngươi đang sợ hắn bắt nạt ta đấy hả?”
Ngọc Nghiên nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Ngươi yên tâm, muốn bắt nạt thì cũng là bản công chúa bắt nạt hắn”.
Ngọc Nghiên sắp khóc đến nơi rồi: “Thế rốt cuộc là người đi làm cái gì thế?”
Thẩm Nguyệt liếc nàng: “Ngọc Nghiên, tại sao ta lại đột nhiên thấy ngươi giống nương ta thế nhỉ”.
“Nô tỳ, nô tỳ không dám”.
Nàng sờ đầu Ngọc Nghiên, nhắm mắt lại, cong môi nói: “Về ngủ đi, hội đèn lồng kết thúc thì ta đến Quan Tinh Lâu ngắm trăng”.
“Nô tỳ không đi, nô tỳ ở đây gác đêm cho công chúa”.
Một lát sau, không biết Thẩm Nguyệt đã ngủ chưa, Ngọc Nghiên vẫn chưa thể yên lòng được, nhẹ giọng: “Công chúa cảm thấy… Hắn có phải là người tốt không?”
Thẩm Nguyệt buồn ngủ nói: “Với người khác thế nào thì ta không rõ, nhưng với ta thì hắn chắc là người tốt”.
“Đêm nay công chúa mới chỉ đi dạo hội đèn lồng với hắn một lần, sao lại biết hắn là người tốt?”
Đầu Thẩm Nguyệt đang hỗn loạn như nằm mơ, chậm rãi nhớ lại cảnh bàn tay trắng nõn của hắn cầm kiếm, phá tan ổ sơn tặc, cứu nàng thoát khỏi nguy nan.
Chẳng biết vì sao mà trong tiềm thức Thẩm Nguyệt luôn cho rằng bàn tay của hắn không nên nhuốm máu.
Hắn nên mặc áo bào sạch sẽ, để lộ ra bóng lưng thon dài đằng sau khung cửa sổ như ở viện thái học hôm đó, xung quanh là tiếng học trò đọc bài.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Không, hắn đã cứu ta, cũng đã giúp ta, nếu không có hắn thì ta đã có khả năng mất mạng khi sơn tặc bắt ta lên núi rồi”.
Ngọc Nghiên ngẩn người.
Nàng ta luôn cho rằng Tô đại nhân không quan tâm gì đến công chúa, nhưng hóa ra hắn đã luôn giúp đỡ công chúa.
Sau đó, Thẩm Nguyệt chính thức bắt đầu khôi phục và rèn luyện sau sinh.
Tô Vũ bảo nàng chờ thêm mấy ngày, mấy ngày này nàng rảnh rỗi, phải kiếm việc để làm, nếu không tâm trạng sẽ nóng ruột, vậy là rèn luyện thân thể luôn.
Bây giờ Ngọc Nghiên và nàng đang vận động co giãn.
Ngọc Nghiên đau đớn kêu oai oái, mồ hôi đầy người: “Công, công chúa… hay là người làm chậm thôi được không ạ… nô tỳ, nô tỳ đi rót nước cho người…”
Ngọc Nghiên định ăn gian, nhưng mới đi được hai bước thì Thẩm Nguyệt ở sau lưng nàng ta vừa giãn cơ vừa khẽ thở hổn hển nói: “Ngươi cứ thế đi, lần sau gặp phải đám Hương Lăng kia thì người bị đánh vẫn sẽ là ngươi thôi”.
Ngọc Nghiên nắm chặt tay, lại ý chí sục sôi quay về: “Không, nô tỳ phải đánh cho rơi răng bọn chúng ra!”
“Vậy có phải đơn giản hơn không, chỉ cần tay ngươi khỏe thì có thể quật ngã không chỉ một mà hai, ba đến bốn đứa ẻo lả như thế”.
Hai ngày sau, nàng nghe được tin từ trong cung truyền đến là Bắp Chân bắt đầu không chịu ăn uống gì.