Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 329

Chương 329

Đúng dịp hai ngày trước Ngọc Nghiên trông thấy Hương Lăng động tay chân trong đồ ăn của Hương Phiến nên mới lờ mờ chỉ điểm hai câu.

Hôm nay Hương Phiến đến cũng dẫn theo nha hoàn ở sau bếp đi cùng, bưng một bát canh.

Hương Phiến khách sáo nói: “Công chúa, Hương Phiến có một chuyện không hiểu muốn được hỏi công chúa”.

“Chuyện gì?”

Sau đó Hương Phiến liền gọi nha hoàn đưa canh tới nói: “Hôm nay nha hoàn của ta tình cờ gặp Hương Lăng khi nàng ta đi vào bếp. Lần trước may mắn được Ngọc Nghiên nhắc nhở cho nên nha hoàn của ta đã để mắt tới nàng ta, cuối cùng thực sự nhìn thấy Hương Lăng cho thứ gì đó vào canh của ta.

“Ta muốn nhờ công chúa nhìn giúp ta trong canh này đã bị bỏ thêm thứ gì, thảo nào mấy ngày nay ta ăn canh đều cảm thấy có mùi thuốc đông y nhàn nhạt”.

Thẩm Nguyệt cũng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt rất khó nhận ra, nàng nheo mắt cười, nói rõ ràng: “Nghe nói mấy ngày nay tướng quân luôn ngủ lại ở Hương Tuyết Uyển, Mi Vũ sợ nhất chuyện gì mà ngươi còn không biết sao?”

Hương Phiến biến sắc liền hỏi: “Ý của công chúa là…”

“Thuốc tránh thai, dùng về lâu về dài ngươi sẽ rất khó để có thêm một đứa con nào khác”.

Nàng vừa dứt lời thì Hương Phiến đã lớn tiếng mắng: “Ả ta đã không thể mang thai mà lại còn muốn ta cũng không thể mang thai, chẳng lẽ ả ta muốn tướng quân đoạn tử tuyệt tôn sao!”

Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Tướng quân có đôi mắt tinh tường, quả là rất biết cách nhìn người, chuyện thành ra thế này cũng chẳng còn cách nào khác”.

Hương Phiến nói: “Đa tạ công chúa đã chỉ điểm, ta sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa”, dứt lời thì nàng ta liền mang theo nha hoàn vội vàng rời đi.

Sau khi Hương Phiến rời đi, Thẩm Nguyệt liền quay vào nhà rồi bảo Ngọc Nghiên thay y phục mới cho mình.

Ngọc Nghiên vừa vuốt lại các nếp gấp trên y phục vừa bực bội liếc nhìn người có mái tóc dài búi cao tỏa ra anh khí bừng bừng trước mắt rồi nói: “Công chúa, nhất định phải ăn mặc như thế này mới có thể đi ra ngoài sao?”

Lúc đó Thẩm Nguyệt đang bận trang điểm cho lông mày rậm hơn bên bàn trang điểm, nàng đáp: “Nếu không thì còn làm thế nào nữa? Ngọc Nghiên à, chúng ta đang đi làm chuyện xấu, tất nhiên là phải cải trang một chút rồi”.

Thẩm Nguyệt kéo kéo góc áo, ngắm nghía bản thân mình trong tấm gương đồng, trông nàng lúc này không khác gì một công tử tuấn tú, chuyện đó khiến nàng không khỏi hài lòng híp mắt.

Sau đó Ngọc Nghiên cũng thay vào trang phục nam nhân, trên đầu có một búi tóc nhỏ, khuôn mặt sáng mịn mềm mại cùng với đôi mắt long lanh sáng ngời.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn khiến người ta muốn phạm tội, haiz, thôi quên đi, tạm thời cứ như vậy cũng được”.

Lần này Thẩm Nguyệt ra ngoài không định mang theo Ngọc Nghiên nhưng Ngọc Nghiên cùng Thôi thị nhất định không yên tâm để nàng đi một mình.

Thôi thị phải ở lại Trì Xuân Uyển để chăm sóc Bắp Chân, bà ta còn dặn dò theo: “Công chúa ra ngoài phải cẩn thận”.

“Ta biết rồi nhị nương”, Thẩm Nguyệt hôn lên má Bắp Chân một cái rồi nói tiếp: “Bắp Chân, mẹ phải ra ngoài để trả thù, con ở nhà phải ngoan đó, đói bụng thì cứ kêu nhị nương đút sữa biết chưa?”

Bình Luận (0)
Comment