Chương 337
Thẩm Nguyệt ngưng thần, cũng không biết ra tay như thế nào, nhưng bản năng của cơ thể này nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nàng đã đón được đòn tấn công của hình nộm nhanh như chớp.
Đây là sự nhạy bén mà cơ thể nàng đã được tôi luyện trong một thời gian dài.
Những cành gỗ đánh vào tay chân nàng khiến cho Thẩm Nguyệt đau đến mức xương cốt đều run lên.
Nhưng một cuộc tấn công cường độ cao như vậy chẳng những không thể quét sạch ý chí của Thẩm Nguyệt mà ngược lại còn khiến nàng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếng gió rít xen lẫn tiếng quyền cước, nàng thở không ra hơi, nắm tay đỏ bừng vì đánh trúng, gương mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng càng chiến đấu thì nàng lại càng dũng mãnh hơn.
Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy cử động của hình nộm gỗ càng lúc càng chậm chạp.
Có lẽ nàng đã hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.
Có lẽ trong quá khứ nàng đã chịu đựng vô số gian khổ, bỏ ra rất nhiều mồ hôi và công sức với hình nộm gỗ này.
Nhưng bây giờ không phải là quá khứ.
Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy mới mẻ với chuyện này, nàng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhất định phải chiến đấu với đối thủ cho đến khi không còn sức chiến đấu nữa!
Dù đối thủ này chỉ là một hình nộm gỗ.
Nếu hôm nay nàng không đánh bại được nó thì những khó khăn mà nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ sẽ trở thành uổng phí.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt đã lần lượt đánh rớt những cành gỗ trên hình nộm, quyền cước của nàng vô cùng bá đạo, một cước cuối cùng của nàng đã khiến cho hình nộm ngã xuống đất gãy làm hai.
Vụn gỗ văng tung tóe nhưng Tô Vũ vẫn thản nhiên.
Thậm chí không có một chút dao động nào trong tiếng sáo của hắn.
Thẩm Nguyệt quay người đi về phía hắn, hơi thở vốn đã được điều chỉnh của nàng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nàng thở hổn hển đứng trước mặt Tô Vũ.
Đột nhiên nàng khom người, nắm lấy vạt áo của Tô Vũ rồi kéo hắn lên.
Tô Vũ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười nhẹ rồi nói: “A Nguyệt, cô thật uy vũ”.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Bây giờ ta đã có thể đánh ngươi một trận chưa?”
Tô Vũ nói: “Có thể, nhưng để công bằng thì trước tiên phải kiếm cái gì cho cô ăn để lấy lại sức đã”.
Tô Vũ đã quen thuộc với ngọn núi này, hắn đưa Thẩm Nguyệt băng qua rừng phong đến sườn đồi phía sau.
Ở nơi đó có một con suối lẳng lặng chảy xuôi, phát ra những tiếng róc rách vui tai.
Càng chảy thì dòng suối càng chảy xiết, cuối cùng chảy đến một mép vực rồi biến thành dòng thác.
Hơi nước ẩm mát bốc lên xộc thẳng vào mặt, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất bất phàm, bởi vì hơi nước bốc lên mà nàng thấy mình giống như đang ở trong sương mù mê ly dịu nhẹ.
Tô Vũ mang tới ít món ăn dân dã, sau khi rửa sạch bằng nước suối thì liền nổi lửa lên nướng.
Thẩm Nguyệt tựa vào gốc cây lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của hắn, động tác của hắn rất thuần thục nhẹ nhàng cứ như thể hắn đang làm một điều gì đó vô cùng tao nhã.
Trong một thời gian ngắn, không ai nói với ai câu nào.