Chương 344
Tô Vũ đứng dưới chân núi, quay lưng lại với Thẩm Nguyệt, cởi áo khoác ngoài, giơ cao tay khoác áo lên người Thẩm Nguyệt.
Một luồng hơi ấm lẫn cùng nhiệt độ cơ thể của hắn ập tới khiến Thẩm Nguyệt sững sờ.
Bấy giờ Tô Vũ mới quay người lại, kéo vạt áo giúp nàng và nói: “Như thế ta chẳng nhìn thấy gì nữa, cô cũng thấy ấm hơn”.
Bàn tay của hắn mò tới dưới vạt áo, nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguyệt, dắt nàng đi trên con đường quạnh quẽ vắng vẻ.
Trên đường không có lấy một người qua lại.
Ráng chiều kéo cái bóng của hai người ra rất dài, sau cùng lồng vào nhau trên cánh đồng.
Cơn gió từ trước mặt thổi tới hất tung vạt áo và mái tóc của Tô Vũ, tay áo của hắn lướt qua bàn tay của Thẩm Nguyệt, cảm xúc nhẹ nhàng và mềm mại, giống như cánh bướm bay qua.
Một bàn tay của Thẩm Nguyệt được hắn nắm lấy, bàn tay còn lại giữ áo khoác của hắn, nàng hỏi: “Ngươi có thấy lạnh không?”
Trong cơn gió nhẹ, hắn nheo mắt cười khẽ, âm thanh rung động lòng người: “Trái tim ấm áp mà, không lạnh được đâu”.
Thẩm Nguyệt khẽ ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng của hắn dưới ánh chiều ta có cảm giác bình yên và đáng tin cậy.
Trời vào thu rồi, chiếc áo ướt của nàng khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng bàn tay được nắm chặt dưới vạt áo ấm áp như mùa xuân.
Nàng thầm nghĩ, trái tim của hắn ấm áp đến mức nào, dần dần khiến nàng cũng không thấy lạnh nữa.
Không có chiếc xe ngựa nào tới đón họ, có vẻ như Tô Vũ cũng không dẫn nàng đi trên con đường dẫn về kinh thành.
Họ ra khỏi quan đạo, đi vào đường nhỏ giữa cánh đồng, ngang qua một đồi đất, phía sau có thôn làng, lúc này khói lam chiều đang từ từ bốc lên từ nơi đó.
Thôn dân nấu nướng, mây chiều đến muộn, gió nhẹ vờn quanh, trong một thoáng ngước mắt nhìn lên chỉ thấy giật mình, mỹ cảnh như họa.
Khói lửa nhân gian, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
“Tại sao không về thẳng kinh thành mà phải tới nơi này?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Tô Vũ đáp: “Trời đã tối rồi, không bao lâu nữa cổng thành sẽ đóng lại, bây giờ mới quay về cũng không kịp nữa”.
“Chúng ta có thể ngồi xe ngựa mà”.
Tô Vũ nheo mắt hỏi: “Dưới chân núi này lấy đâu ra xe ngựa cho cô ngồi”.
“Chiếc xe ngựa mà chúng ta ngồi khi đến đây đâu?”
“Ta bảo người ta về trước rồi”.
Thẩm Nguyệt giận dữ: “Ta thấy ngươi cố tình thì có, ngay từ đầu đã không định trở về vào hôm nay đúng không! Ngươi là kẻ độc thân chẳng ai ngó thì không cần để ý, nhưng ta còn có gia đình, Bắp Chân, Ngọc Nghiên và nhị nương đang đợi ta, tối nay ta phải quay về! Lát nữa tới thôn nhà người ta, xem thử có thể mượn được xe ngựa không, chạy về kinh thành may ra vẫn còn kịp”.
“Nhị nương và Ngọc Nghiên sẽ chăm sóc tốt cho Bắp Chân mà, cô cũng không yên tâm à?”
“Ta không thể nào yên tâm được!”
“So với điều này, cô không yên tâm rằng Tần Như Lương sẽ truy cứu tại sao cô đi cả đêm không về, hay là không yên tâm vì qua đêm ở bên ngoài với ta hơn?”
Thẩm Nguyệt nghẹn họng: “Ta và Tần Như Lương có cuộc sống riêng, hắn ta lấy đâu ra tư cách chất vấn ta?”
Tô Vũ cười cười: “Vậy là không yên tâm qua đêm bên ngoài cùng ta rồi”.
Thẩm Nguyệt buồn bực: “Tại sao ngươi giỏi đổi đề tài như vậy chứ?”
Tô Vũ chậm rãi đáp: “Trước đây ta từng nói bên ngoài thành có một sư phụ làm mộc, hôm nào đó sẽ dẫn cô đi xem thử. Nếu ta không nhớ nhầm, hình như cô đồng ý rồi”.
Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi nói rằng sư phụ dạy ngươi điêu khắc ở ngay trong thôn này?”
Tiến vào thôn, nghe được âm thanh chó sủa từ đầu thôn vọng tới, gà vịt về chuồng, còn cả tiếng gia chủ đứng dưới mái hiên cao giọng quát tháo.
Tô Vũ gõ cửa một viện tử.
Người mở cửa là một bà lão với mái tóc bạc phơ.