Chương 365
Cuối cùng, hắn lại thở dài: “Cô muốn kiếm tiền thì chờ Thanh Châu quay về đi, hắn sẽ giúp cô. Bây giờ Thanh Châu đi nơi xa có việc, cô cứ làm loạn như thế, ta không thoát thân ra cứu cô kịp thì làm sao?”
Nói xong, hắn lui về sau, Thẩm Nguyệt có được tự do, vội vàng hít sâu một hơi.
Tô Vũ lại nói: “Từ hôm nay quay về thì cô ở yên phủ tướng quân mấy hôm đi, đừng ra ngoài, không an toàn đâu”.
Hắn nhìn nàng, nói: “Ban nãy cô nói sẽ cảm ơn ta, cô định cảm ơn ta bằng cách nào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nói như thế, ngươi đúng là đặc biệt đến đây để cứu ta nhỉ. Sao ngươi biết có người muốn đánh ta vậy?”
Tô Vũ nói: “Cô phá chuyện làm ăn của người ta, lại còn giương cờ khua trống lập quán ở đó, bọn họ không xử cô thì xử ai? Nếu cô muốn làm thì tìm người mà làm, đừng có lộ diện mãi, biết chưa?”
Thẩm Nguyệt khoanh tay trước ngực nói: “Vậy ta đúng là nên cảm ơn ngươi chạy từ nơi xa đến đây cứu ta một lần”.
“Chỉ thế thôi à?”
Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Không thì thế nào nữa? Bây giờ ngươi nên về cung dạy học đi chứ”.
“Ừ nhỉ, ta sắp muộn giờ rồi”.
“Vậy lần sau ta mời ngươi ăn cơm coi như cảm ơn vậy, được chưa”.
Hai người cùng đi ra khỏi ngõ cụt.
Thẩm Nguyệt thấy dáng vẻ thong dong của hắn, bèn nói: “Ngươi sắp muộn làm rồi mà sao vẫn thong thả thế?”
“Dù gì cũng muộn rồi, vội cũng đâu có ích gì, ta đưa cô về”.
Lúc ra khỏi con ngõ, nàng quay đầu lại thì thấy Tô Vũ nâng tay lên, lúc thả tay xuống thì mặt nạ đã che cả gương mặt.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mặt nạ của ngươi ở đâu ra thế?”
“Vừa mua xong, cô muốn mua không?”, hai người trùng hợp đi qua sạp bán mặt nạ.
Thẩm Nguyệt im lặng, nói: “Mua một cái đi, nhỡ đâu bị người ta phát hiện thì chết”.
Cho nên hai người cùng đeo mặt nạ đi dạo phố.
Bây giờ Ngọc Nghiên và Lưu Nhất Quái chắc đang ngồi xổm trốn ở góc nào đó.
Ngọc Nghiên khóc hết nước mắt, Lưu Nhất Quái đứng ở bên thì xấu hổ vô cùng, khuyên nhủ:
“Ngươi khóc lóc cái gì, trên phố có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, người ta còn tưởng ta làm gì ngươi đấy. Mặc dù ta không có hứng thú với đàn ông, nhưng mà lời đồn dễ bay xa lắm”.
Ngọc Nghiên vẫn đang ăn bận như một tiểu công tử, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, kéo đến không ít ánh mắt lạ lùng của người qua đường.
Bọn họ đảo mắt quanh Lưu Nhất Quái và Ngọc Nghiên, khiến Lưu Nhất Quái thật sự không biết giấu mặt mo đi đâu.
Ngọc Nghiên vẫn nức nở nói: “Chính vì ngươi! Hại ta để lạc mất công tử! Nếu công tử có mệnh hệ gì… Huhuhu…”
Lưu Nhất Quái nói: “Tiểu đệ đệ, ban nãy tình thế khẩn cấp, là công tử nhà ngươi giao phó ngươi cho ta, ta tốn sức hai trâu chín hổ mới kéo ngươi chạy thoát được, sao ngươi lại lấy oán báo ơn thế hả?”
“Ta bảo ngươi dẫn ta chạy xa thế à? Ngươi đúng là đồ nhát cáy! Ai muốn đi cùng ngươi chứ, ta bảo ngươi thả ta ra mà ngươi không thả!”
Ngọc Nghiên đỏ mắt, lại bắt đầu nấc nghẹn.