Chương 400
Sau khi Hương Phiến bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu, tên gọi cũng không thay đổi nhiều, chỉ đổi từ Hương Phiến thành Phiến nhi, nghe có vẻ lả lướt khéo léo hơn nhiều.
Hương Phiến kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên thì sắc mặt đã trắng bệch.
Nàng ta không dám trái lời nên phải dẫn hai người đi vòng qua tiền sảnh ra dãy phòng phía sau.
Minh Nguyệt Lâu có ba tầng, tầng dưới cùng chính là tầng dành cho tầng lớp hạ đẳng nhất, tầng chính giữa dành cho tầng lớp trung lưu còn tầng trên cùng dành cho tầng lớp thượng lưu.
Tầng hạ đẳng nhất cũng là tầng rẻ mạt nhất, chỉ cần có chút tiền thì ai cũng có thể bắt cô nương ở tầng này hầu hạ.
Xét về dung mạo thì Hương Phiến cũng có thể được xếp vào tầng trung lưu thượng lưu, nhưng bởi vì nàng ta vừa bị bán vào đã không chịu nghe lời cho nên liền bị tú bà trong kỹ viện bắt phải nếm mùi làm kỹ nữ thấp kém nhất trước.
Phải cho nàng ta nếm đủ đau khổ thì nàng ta mới biết chấp nhận số phận của mình.
Bài trí của căn phòng dưới rất đơn giản, có một chiếc giường, một chiếc bàn và một vài chiếc ghế dài. Mùi hương trong phòng là của loại hương kém chất lượng cho nên khiến cho người khác khá khó chịu.
Hương Phiến nói: “Ngồi đi. Thật sự cực khổ cho công chúa phải đến một nơi như thế này để thăm ta”.
Ngọc Nghiên cảm thấy trong phòng này chỗ nào cũng dơ bẩn cho nên liền lấy khăn tay trải xuống ghế rồi mới cho Thẩm Nguyệt ngồi xuống.
“Ngươi sống ở đây có thuận lợi không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Hương Phiến cười thảm hai tiếng, nói: “Cô nói thuận lợi là thuận lợi như thế nào? Công chúa không nhìn thấy ta bây giờ sống không bằng chết hay sao? Công chúa hẳn là đến đây để xem kết cục của ta hiện tại, nhìn thấy ta thế này chắc là đã vừa lòng rồi chứ gì?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu như ta nói mình tâm bình khí hòa đến thăm ngươi thì ngươi nhất định sẽ nói ta là mèo khóc chuột giả từ bi. Cho nên quên đi, cứ xem như là ta đến đây để xem chuyện nực cười của ngươi”.
Hương Phiến rót hai tách trà, một cho mình và một cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Nếu như công chúa đã chỉ đích danh muốn ta hầu hạ thì ta tất nhiên phải hầu hạ công chúa thật tốt. Mời công chúa uống trà. Hy vọng công chúa không chê trà nơi này dơ bẩn”.
Thẩm Nguyệt bưng tách trà lên, trong lúc đang muốn uống thì lại đặt xuống nói: “Mau mở cửa sổ ra một chút đi, mùi hương trong này thật sự khiến ta khó chịu”.
Hương Phiến đành phải đứng dậy đi mở cửa sổ.
Sau đó nàng ta quay lại ngồi xuống rồi nói: “Công chúa thân là nữ nhân, đúng là cực khổ cho công chúa phải đến tận một nơi thế này để xem chuyện nực cười của ta”, nói đoạn, nàng ta uống một ngụm trà rồi lại hỏi: “Chuyện mà Liễu Mi Vũ biết được đều là do cô nói hay sao?”
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Bây giờ truy cứu những chuyện đó còn có ý nghĩa gì?”
“Dù cô không thừa nhận thì ta cũng biết là cô!”, Hương Phiến nói: “Không ngờ đến cuối cùng cô vẫn nhúng tay vào. Rốt cuộc cô đã biết được chuyện này khi nào và làm sao cô lại phát hiện ra?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày nhìn nàng ta rồi nói: “Ngươi cho rằng ngươi ở trước mặt ta thề độc không đối địch với ta thì ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi mà giúp ngươi hay sao? Ngươi thấy trên đời này có bao nhiêu người lập lời thề bị thiên lôi đánh nhưng có bao nhiêu người bị ứng nghiệm chứ?”
“Nói chung muốn khống chế được ngươi thì ta nhất định phải nắm được cái đuôi của ngươi”, Thẩm Nguyệt bưng tách trà lên giả vờ uống một ngụm.