Chương 423
Hiện giờ Ngọc Nghiên cùng Thôi thị chỉ hy vọng Bắp Chân có thể bình an lớn lên, không gặp phải bất kỳ rắc rối nào nữa.
Thẩm Nguyệt cân nhắc hồi lâu mới nheo mắt nói: “Bắp Chân của chúng ta đã lớn và bước sang một giai đoạn mới. Tổ chức tiệc trăm ngày tuổi cũng tốt”.
“Công chúa, Liễu thị chủ động đưa ra đề nghị này hẳn là có âm mưu gì đó…”, Ngọc Nghiên lo lắng nói.
Thôi thị phản ứng bình tĩnh hơn nhiều, liền nói: “Ngay cả ngươi còn biết thì chẳng lẽ công chúa lại không biết hay sao?”
Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương gặp lại Thẩm Nguyệt kể từ chuyện hạ dược lần trước.
Hai người chỉ nói với nhau về bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân, những việc khác không hề đề cập tới.
Yêu cầu của Thẩm Nguyệt rất đơn giản, bữa tiệc nhất định phải vô cùng náo nhiệt và vô cùng long trọng.
Chỉ có điều khi Tần Như Lương rời đi, Thẩm Nguyệt lại đột nhiên hỏi: “Nghe nói chuyện này là do Liễu Mi Vũ chủ động đề cập tới?”
Tần Như Lương dừng lại.
Nàng nở nụ cười rồi lại nói: “Thật hiếm khi ả ta mới có lòng như vậy, có dịp ta nhất định sẽ cảm tạ ả ta. Ta chỉ không ngờ rằng ngươi lại đi đồng ý”.
Tần Như Lương quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng ôm Bắp Chân vào lòng như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Dù gì thì ngươi cũng chỉ đang nuôi con cho người khác nhưng ta thấy ngươi lại nuôi tốt hơn bình thường đó, không những cho người may y phục mới cho Bắp Chân mà bây giờ còn tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho nó. Ta nghe nói lúc trước Hương Phiến bị bán ra khỏi phủ là bởi vì đứa con trong bụng ả ta không phải con của ngươi, hình như người đã bị cắm sừng thành quen rồi, nuôi con người ta lại mát tay như vậy”.
Tần Như Lương nổi trận lôi đình, nàng lại đang khoét vào vết thương của hắn ta.
Tần Như Lương kìm nén tức giận nói: “Cô cho rằng nói như vậy thì ta sẽ không tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi cho nó nữa hay sao? Ta vẫn sẽ làm theo ý cô, làm cho bữa tiệc này càng long trọng càng tốt. Cho dù nó không phải con ta thì thế nào, dù sao trong mắt thế nhân sau này nó cũng phải mang họ Tần của ta. Chỉ cần nó mang họ của ta thì ta nghĩ cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì”.
Thẩm Nguyệt không hề tỏ ra khó chịu, chỉ nói: “Tùy ngươi”.
Tần Như Lương xoay người rời đi.
Hắn ta đột nhiên phát hiện dường như mình đang đấu tranh với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt không muốn cho hắn ta cảm thấy dễ chịu thì hắn cũng sẽ không cho nàng cảm thấy dễ chịu.
Nhưng trong thâm tâm hắn ta thật sự muốn đứa trẻ mang họ Tần của mình.
Hắn ta cũng muốn mẹ của đứa trẻ quay trở lại bên cạnh hắn ta một lần nữa.
Sau khi Tần Như Lương rời đi, Ngọc Nghiên ngơ ngác nhìn Thẩm Nguyệt. Đây là lần đầu tiên nàng ta nghe được rõ ràng Bắp Chân không phải con của Tần Như Lương.
Hơn nữa Tần Như Lương đã xác nhận điều đó.
Ngọc Nghiên khẽ hỏi: “Công chúa, Bắp Chân thật sự… không phải con của Tần tướng quân sao?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng ta rồi nói: “Ngươi mới biết sao? Ây da, ta chưa nói với ngươi sao?”
Ngọc Nghiên vội vàng nhảy dựng lên: “Nô tỳ sớm đã có chút hoài nghi nhưng cho dù hoài nghi cũng không dám nói lung tung. Công chúa, vậy cha của Bắp Chân là ai?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi phải hỏi công chúa ngốc của nhà ngươi lúc trước chứ ta làm sao biết nó là con ai?”
Khi đó, Ngọc Nghiên đã bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, còn không có cơ hội quay trở lại.