Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 432

Chương 432

Thế nên Thẩm Nguyệt vừa mới rời đi, Liễu Mi Vũ đã dẫn Hương Lăng rời khỏi sân khấu trong hoa viên.

Liễu Mi Vũ càng đi càng thấy bủn rủn, đi tới con đường tắt đã phải chống tay vào gốc cây mà thở dốc.

Hương Lăng thấy vậy vội vàng bước tới dìu nàng ta: “Phu nhân sao thế? Có phải ban nãy ở bên tướng quân phấn khởi quá nên uống quá chén không?”

“Có lẽ là thế”.

“Vậy để nô tì đỡ phu nhân về Phù Dung Uyển nghỉ ngơi trước”.

Liễu Mi Vũ xua xua tay với Hương Lăng: “Đã đến nước này rồi, nếu ngươi đỡ ta về nghỉ, ai sẽ sắp xếp phần sau đó? Ta thấy nơi này cách Phù Dung Uyển cũng không xa, ta tự quay về nằm nghỉ một chút là được. Bây giờ ngươi tới ngay chỗ cửa sau, dẫn người vào trong”.

Liễu Mi Vũ lại dặn dò thêm: “Dẫn người vào rồi không được tới Trì Xuân Uyển vội, ngươi gọi vài bà tử tới Trì Xuân Uyển dụ Thôi thị và Ngọc Nghiên rời đi rồi hẵng thả người vào”.

“Nô tì… nô tì biết rồi”.

“Đi mau, đừng chậm trễ, nhất định phải làm đến nơi đến chốn”.

Liễu Mi Vũ váng vất nhìn Hương Lăng quay người rời đi rồi mới miễn cưỡng gắng gượng tiếp tục đi về Phù Dung Uyển.

Thế nhưng nửa đường nàng ta không hề chú ý rằng Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, thong thả bước ra từ sau gốc cây.

Thẩm Nguyệt giơ tay chém ngay vào gáy Liễu Mi Vũ, căn bản không cần dùng sức, nàng ta đã mềm nhũn ra rồi.

Thẩm Nguyệt lập tức túm lấy cơ thể nàng ta, quay đầu đi về một hướng khác.

Trong điều kiện ánh sáng u ám, cảm quan của Thẩm Nguyệt vô cùng nhạy bén. Đi tới lối rẽ, nàng đột nhiên ngừng bước, nghiêng đầu đảo mắt về một góc nào đó.

Ánh mắt đó sắc bén như chim ưng khiến người ta không rét mà run.

Hạ Du nhìn thấy rất rõ, đó không phải ánh mắt mà một người phụ nữ nên có.

Hạ Du vốn tò mò, hắn ta muốn xác nhận xem rốt cuộc Thẩm Nguyệt có phải là người ở sòng bạc ngày hôm đó không.

Không ngờ hắn ta lén lút đi theo nàng lại nhìn được cảnh tượng không nên thấy.

Hạ Du không khỏi run rẩy trong lòng, lần này Thẩm Nguyệt đã nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta, tất nhiên là nhận ra.

Vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng ôn hòa. Nàng đứng trong bóng tối, không hề di chuyển: “Chẳng lẽ Hạ gia công tử đi lạc sao?”

“Ừm, ừm… à, ta muốn đi nhà xí, không cẩn thận đi xa mất rồi”, Hạ Du hỏi: “Sao cô nhận ra ta?”

“Muốn đi nhà xí thì tới hoa viên bảo hạ nhân dẫn ngươi đi là được”.

Hạ Du không bình tĩnh nổi nữa, thấy Thẩm Nguyệt sắp bỏ đi, hắn ta gọi: “Này, quả nhiên là cô, đúng không! Hôm đó ở trên đường, ta tìm cô vay tiền, sau đó hai ta bị Tần tướng quân bắt được ở sòng bạc, kết cục là ta bị đưa về nhà, cô cũng bị đưa về nhà, hóa ra cô là công chúa!”

Thẩm Nguyệt không ngó ngàng tới hắn ta, đi thẳng về phía trước.

Tên này càng nói càng hăng hái, hắn ta đuổi theo Thẩm Nguyệt: “Nếu không làm sao tướng quân có thể chỉ lôi mỗi hai ta ra ngoài. Nếu cô đúng là công chúa, sao không giống với lời đồn vậy, sao cô còn ra phố chợ thế…”

Bình Luận (0)
Comment