Chương 440
Hạ Du cầm lấy ngọc bội, viên đá treo lơ lửng trong lòng hắn cuối cùng cũng được buông lỏng, vừa vùi đầu buộc ngọc bội lên eo vừa nói lải nhải: “Hai ngày trước lão già nhà ta còn hỏi tới miếng ngọc bội này nhưng ta đều không dám nói ra sự thực, chỉ nói rằng không biết để chỗ nào rồi, trở về lại tìm kiếm một lượt. Nhưng nếu như không tìm thấy ông ấy nhất định sẽ đánh chết ta. Bây giờ thì tốt rồi, đồ cũng đã tìm lại được, tâm trạng ta cũng được an ổn”.
Hắn ngước đầu liếc Thẩm Nguyệt, lại thì thào: “Này, một chiêu hôm nay của cô đúng là đủ ác mà, ta thấy ‘sừng’ trên đầu đại tướng quân cũng khá dài đó”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì trầm ngâm: “Độc ác sao? Có lẽ là có một chút. Nếu như không tàn nhẫn thì người nằm ở đó tối nay hẳn là ta”.
Hạ Du ngẩn người, lập tức hiểu ra: “Vậy thì cô còn quá lương thiện, nếu đổi lại là ta nhất định phải dồn nàng ta vào chỗ chết. Tuy nhiên trải qua sự việc lần này, đoán chừng tiểu thiếp đó cũng không còn mặt mũi sống tiếp nữa”.
Thẩm Nguyệt bật cười: “Vậy là ngươi không hiểu con người Mi Vũ rồi”.
Mặt mày Hạ Du nhăn lại: “Sống cũng là uổng phí, đại tướng quân chắc chắn sẽ không đụng tới nàng ta nữa”.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười đầy giễu cợt: “Vậy ngươi càng không hiểu rõ con người tướng quân”.
Gương mặt Hạ Du tê dại: “Thì ra tướng quân lại không xem trọng chuyện này đến vậy?”
Sắc trời không còn sớm nên những lời này chỉ coi như lời ong tiếng ve. Sau đó hai người tạm biệt nhau, Hạ Du trở về nhà, còn Thẩm Nguyệt xoay người bước vào cửa.
Trước khi đi Hạ Du còn nói thêm: “Lần sau gặp lại ta mời cô uống rượu”.
Hắn không coi Thẩm Nguyệt như một công chúa, hắn tùy hứng đã quen nên không chú trọng tới những điều này. Hắn chỉ cảm thấy tính cách của Thẩm Nguyệt cực kỳ hợp với khẩu vị của mình.
Nàng còn dứt khoát hơn đám đàn ông, thời khắc ra đòn cũng sẽ không chút nương tay.
Hạ Du nhớ đến đôi mắt lạnh lùng của nàng dưới tán cây tối mờ ngày đó, đến giờ phút này hắn vẫn cảm thấy vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Nàng công chúa này cực kỳ thú vị.
Cánh cổng dày nặng đỏ thẫm của phủ tướng quân từ từ đóng lại, sự việc của ngày hôm nay cũng chậm rãi hạ màn.
Sau khỉ trở lại Trì Xuân Uyển, vì thời tiết giá lạnh nên Thôi thị nhanh chóng để Thẩm Nguyệt đi vào sưởi ấm.
Trong phòng đốt lò sưởi, Thẩm Nguyệt đứng bên lò tùy ý huơ tay, Ngọc Nghiên thì tất bật chuẩn bị nước ấm chờ hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa.
Cả Thôi thị và Ngọc Nghiên đều cảm thấy hả lòng hả dạ vì những gì đã xảy ra tối nay.
Ngọc Nghiên như được trút giận nói: “Xem nàng ta sau này còn dám làm xằng bậy hay không, đây cũng được tính tự ăn trái đắng, đáng đời!”
Tần Như Lương sau đó xử lý đống bừa bộn này thế nào Thẩm Nguyệt cũng không để tâm tới.
Dù sao thì sự thật bày ra trước mắt, Tần Như Lương bỏ rơi Liễu Mi Vũ cũng được, giữ lại tiếp tục yêu chiều cũng tốt, nàng không tin trong lòng hắn ta không tồn tại vướng mắc.
Chỉ có điều Liễu Mi Vũ dùng cái chết để đe doạ, Tần Như Lương chưa bao giờ xuất hiện trở lại kể từ lần cuối bước vào Phù Dung Uyển đó, Thẩm Nguyệt biết điều này, nếu không nàng cũng sẽ không ra khỏi Trì Xuân Uyển giải quyết hậu quả.
Tần Như Lương đêm qua hung dữ cả đêm, Liễu Mi Vũ lần đầu tiên có cảm giác đau đớn đến cực điểm, lĩnh hội được cơn thống khổ mà Hương Phiến phải trải qua trước kia.