Chương 444
Thẩm Nguyệt không có kiên nhẫn cùng hắn đứng ở bên ngoài chịu gió lạnh thổi, chờ một hồi không thấy hắn lên tiếng liền xoay người định trở lại phòng.
Nếu Tần Như Lương thích đứng trong sân này thì dù hắn đứng ba ngày ba đêm nàng cũng sẽ không hỏi thêm câu nào.
Ngay khi nàng xoay người, Tần Như Lương đột ngột nói: “Ta phải xuất chinh rồi”.
Bước chân Thẩm Nguyệt hơi khựng lại.
Nàng chỉ bình tĩnh đáp: “Ngươi không nói với hoàng thượng là mình đã bị phế mất một cánh tay sao? Nếu hoàng thượng biết được người nhất định sẽ không phái ngươi xuất chinh để tránh làm Đại Sở ta mất mặt”.
Tần Như Lương cười đắng chát: “Ta là đại tướng quân của Đại Sở, vốn nên tung hoành sa trường chứ không phải lãng phí thời gian ở hậu viện, nếu hoàng thượng biết được việc một cánh tay của ta bị phế bỏ, không chỉ có ta không được an ổn, mà Tĩnh Nguyệt cô cũng đừng mong được yên bình”.
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn thẳng vào hắn ta, trong mắt nàng đều là sự lạnh băng, không chút động lòng.
Tần Như Lương lại nói tiếp: “Ngày mốt sẽ xuất chinh nên ta tới thông báo trước cho cô một tiếng. Sau khi ta rời đi không biết khi nào mới có thể trở lại, phủ tướng quân còn phải cảm phiền cô tới lo liệu”.
“Trước mắt ta vẫn là phu nhân tướng quân trên danh nghĩa, còn chưa đến nỗi bỏ mặc cả một nhà lớn không quan tâm tới”.
Tần Như Lương trầm mặc gật đầu, cuối cùng nói: “Về phía Liễu Mi Vũ bên kia còn mong cô có thể khoan dung một chút, nếu nàng ấy tuỳ hứng làm gì sai mong cô đừng tính toán với nàng ấy. Còn nếu phạm phải lỗi lầm lớn, có thể đợi ta trở lại rồi xử lý không?”
Thẩm Nguyệt cong môi nở nụ cười, đáp lạnh băng: “Ta đang nghĩ sao ngươi lại vô duyên vô cớ tới tìm ta nói những lời này, thì ra là không nỡ rời xa nàng ta. Nếu như đã luyến tiếc thì dẫn nàng ta đi cùng đội quân là được, hà tất phải để lại nhà mà nhớ mong”.
“Xuất chinh đánh trận không phải trò trẻ con, sao có thể mang theo đàn bà con gái?”
Thẩm Nguyệt ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt, đáp: “Đối với người khác ngươi tàn khốc vô tình, duy nhất chỉ nặng lòng dành nhiều tình cảm với Liễu Mi Vũ này, ngươi cùng nàng ta đều đã ầm ĩ thành bộ dáng này rồi, trước khi rời đi còn nhớ mãi không quên nàng ta”.
Tần Như Lương thấp giọng đáp: “Nàng ấy từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi, khi ta đưa nàng ấy từ biên ải trở về đã hứa hẹn sẽ chăm sóc nàng ấy cả đời này, bên cạnh nàng ấy không còn người thân, lẻ loi một mình nên cần được bảo vệ”.
Thẩm Nguyệt không buồn cũng không vui đáp lại: “Đúng vậy, người khác đều không đơn bóng hiu quạnh, người khác đều không cần được bảo vệ, bên cạnh người khác trước nay đều có kẻ hô người đón, chỉ có nàng ta là người thuần khiết mềm yếu nhất thiên hạ này, Tần Như Lương, ngươi thực sự là có mắt nhìn người mà”.
Trái tim Tần Như Lương thắt lại.
Trong những năm qua, tình cảnh của Thẩm Nguyệt có khác là bao.
Một hồi cung biến máu chảy thành sông.
Khiến nàng trở thành trẻ mồ côi, từ trên mây cao rớt xuống bùn lầy, vô số người đứng ở một bên ngoảnh mặt làm thinh, không ai dám dám bước vươn tay giúp nàng.
Nàng từ một công chúa hồn nhiên hoạt bát biến thành một kẻ ngốc nghếch điên điên khùng khùng.
Tại sao Tần Như Lương chưa từng cảm thấy nàng đáng thương?