Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 45


Kết quả là đám ngựa rất không hài lòng với bữa sáng này cho nên đều đồng loạt nhổ nước miếng vào mặt Vân Nga.

Vân Nga tỉnh táo lại sau đó liền thét lên chói tai rồi nhảy ra khỏi máng cỏ, suýt chút nữa còn dọa chết một gia đinh.

Nàng ta nghiêng ngả lảo đảo sau khi bước ra khỏi máng cỏ, còn chưa kịp ra khỏi chuồng ngựa thì đã té xuống đất, toàn thân dính đầy phân ngựa.

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức trà buổi sáng thì đã nghe thấy tiếng của Ngọc Nghiên hưng phấn truyền đến.

Ngọc Nghiên nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ kích động nói: "Nô tỳ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trong phủ tướng quân lại phấn khích như vậy! Công chúa, sau này người nhất định phải mang theo nô tỳ khi làm chuyện xấu đó!"
Thẩm Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên trán tiểu nha đầu rồi nói: "Tiểu nha đầu này đừng có học theo thói xấu chứ!"
Ngọc Nghiên tự tin nói: "Nô tỳ không muốn trở thành người tốt, nô tỳ chỉ muốn không làm thất vọng người nhà của mình thôi".

Hôm nay Tần Như Lương đích thân tới đây tính sổ, lúc này hắn ta đã thay y phục, dấu giày trên mặt cũng đã được rửa sạch nhưng nét mặt còn khó coi hơn so với lúc còn dấu giày trên mặt.

Tần Như Lương vừa bước vào sân thì đã nhìn thấy bức tranh dán trên cửa, trên đó có viết: "Gà và chó không được phép vào", hắn ta tức giận đến mức phổi như muốn nổ tung.

Không phải "gà và chó" ở trong tranh chính là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đó sao?
Triệu thị cảm thấy sợ hãi, xem đi, sớm hay muộn cũng sẽ bị tướng quân biết.


Tần Như Lương đứng sừng sững ở trong sân, hướng vào nhà quát lớn: "Thẩm Nguyệt, cút ra đây cho ta!"
Thẩm Nguyệt nhàn nhã bước ra khỏi phòng, Ngọc Nghiên ở bên cạnh ân cần phe phẩy chiếc quạt tròn.

Vừa nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tần Như Lương thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy rất vui vẻ, tựa vào cửa cười nói: "Tần tướng quân thật sự quá đáng, tướng quân muốn ta cút ra kiểu gì đây, tướng quân có thể dạy cho ta được không?"
“Thẩm Nguyệt, cô đừng làm bộ làm tịch”, Tần Như Lương tức giận nhìn Ngọc Nghiên đang đứng bên cạnh nàng, gằn giọng nói: “Tối hôm qua ngươi dám ra tay đánh ta sao?"
Ngọc Nghiên sững sờ, tỏ ra vô tội lắc đầu: "Tướng quân, oan uổng cho nô tỳ quá, có cho nô tỳ thêm một trăm lá gan thì nô tỳ cũng không dám đánh tướng quân!"
"Nhưng ngoài ngươi ra thì làm gì còn kẻ khác?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ý của tướng quân là đêm qua tướng quân bị đánh ngất sao? Ôi trời, lúc đó tướng quân trợn mắt ngất xỉu, chẳng còn thấy oai phong của một đại tướng quân đâu nữa, thật mất mặt".

Tần Như Lương bước lên, rất muốn tính sổ với nàng.

Thẩm Nguyệt lại nói: "Sao, ngươi muốn chó cùng rứt dậu có phải không? Ngươi nói Ngọc Nghiên đánh ngươi vậy thì ngươi có chứng cứ hay không? Ngươi có tận mắt nhìn thấy hay không?"
Ngọc Nghiên vội vàng gật đầu, tỏ ra đứng đắn nói: "Nô tài phải nấu cháo cho công chúa, không hề rời khỏi bếp nửa bước".

Thẩm Nguyệt cười nói: "Nàng ta là một tiểu nha đầu nhút nhát, đừng nói là không dám đánh tướng quân, cho dù nàng ta dám thì tướng quân cũng là người quanh năm luyện võ, làm sao có thể không nhận ra nàng ta đang đến gần mình chứ? Giờ thì hay rồi, tướng quân không tìm ra kẻ thủ ác lại đi đổ tội cho một nha hoàn, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì không chỉ ngươi mất mặt mà cả phủ tướng quân đều mất mặt".

Tần Như Lương biết rất có thể là do Ngọc Nghiên làm ra chuyện đó bởi vì lúc đó ngoài nàng ta ra thì không có ai khác ở đó.

Nếu như là một người luyện võ đến gần thì hắn ta sẽ có thể phát hiện ra ngay lập tức.

Nhưng bây giờ hắn ta cũng không thể nói gì nữa.

Bởi vì nữ nhân Thẩm Nguyệt này có khả năng ngụy biện quá mạnh mẽ, dường như tất cả các lý do trên đời này nàng đều có thể viện ra hết.

Tần Như Lương nói: "Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên dung túng cho nha hoàn của mình, nếu không cô phải tự gánh lấy hậu quả!"
Thẩm Nguyệt hất cằm, nhìn Tần Như Lương khiêu khích nói: "Nàng ta nói không đánh thì chính là không đánh, ta không tin nàng ta chẳng lẽ lại đi tin ngươi hay sao? Cũng giống như Mi Vũ của ngươi nói ta đánh ả ta vậy, ta nói ta không đánh nhưng ngươi vẫn tin Mi Vũ của ngươi răm rắp.

Chuyện này cũng giống như vậy, ngươi có hiểu không?"
“Được lắm, cô giỏi lắm!”, Tần Như Lương tức giận cười gằn nói: “Chuyện đó tạm thời không nhắc đến nữa, còn cái gì đang dán ngoài cửa đây?"
Thẩm Nguyệt liếc nhìn ra cửa, cười nói: "Là một bức tranh đó".


"Cô mắng ai là gà, mắng ai là chó?"
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: "Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta nói gà chó không được vào thì chính là gà chó không được vào".

"Nhưng người trong tranh rõ ràng là...", Tần Như Lương tức giận đến không nói nên lời.

Nhưng người trên bức tranh rõ ràng là hắn ta và Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ vẽ một bức tranh có hai người sau đó viết thêm một câu, ta cũng không nói câu bên dưới có liên quan đến hai người bên trên.

Tần tướng quân muốn vào ta cũng đâu có ngăn chặn được".

Thẩm Nguyệt xoa bụng, Tần Như Lương ôm một bụng tức tới đây nhưng lại không làm gì được nàng, buổi sáng tiến cung còn bị hoàng thượng mắng một trận.

Hắn ta chạy đến đây muốn nói lý lẽ với nàng thì lại bị nàng biến đen thành trắng.

Tần Như Lương cau mày nói: "Thẩm Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên để ta nắm được điểm yếu, nếu không ta sẽ khiến cho cô hối hận không kịp!"
Cuối cùng, Tần Như Lương chỉ có thể phất tay áo rời khỏi Trì Xuân Uyển, lúc rời đi còn không quên nhìn lại bức tranh trên cửa, hắn lôi bức tranh xuống xé thành từng mảnh, bẻ khung tranh thành củi vụn.

Hôm nay trời trong nắng ấm, ngày hôm qua quản gia lo cứu chữa cho Liễu Mi Vũ cho nên hôm nay mới có thời gian dọn rửa sạch sẽ ao nước.

Dưới ao không chỉ có bùn lầy mà còn có rất nhiều tổ đỉa.

Đám đỉa trong đó kết thành từng mảng lớn trong vô cùng đáng sợ, Thẩm Nguyệt còn mang theo Ngọc Nghiên đi xem náo nhiệt một chút.


Ngọc Nghiên không để Thẩm Nguyệt đến gần, dưới ánh mặt trời mùa hạ chỉ đứng xa xa nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ngọc Nghiên tận tình khuyên bảo: "Công chúa hiện tại đang mang thai, đừng hù dọa đứa trẻ!"
Thẩm Nguyệt xoa xoa cằm nghĩ: "Không biết đống đỉa kia còn có thể nấu được bao nhiêu món?"
Ngọc Nghiên không nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến điều đó là nàng ta đã muốn nôn mửa!
Quả nhiên Thẩm Nguyệt nói được làm được.

Nàng đã yêu cầu người hầu lấy ra một ít đỉa sau đó mang ra nhà bếp, bảo nhà bếp xào sả ớt thật thơm.

Ngọc Nghiên cố chống lại cảm giác buồn nôn, nét mặt co giật nói: "Công chúa, người đừng nói với nô tỳ rằng người muốn ăn món này...!nô tỳ sẽ không bao giờ để công chúa ăn nó đâu!"
Thẩm Nguyệt trợn mắt nói: "Ta có bị ngốc đâu? Phụ nữ mang thai sao có thể ăn cái này.

Hơn nữa ngươi có muốn ăn ta cũng không cho ngươi ăn đâu, cái này là để cho Mi Vũ".

Nàng liền bảo Ngọc Nghiên mang theo hộp thức ăn đầy ắp rồi vui vẻ dẫn nàng ta đến Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ...!
"Công chúa, chuyện ngày hôm qua còn chưa lắng xuống, hay là lần này đừng gây rắc rối nữa...".

Bình Luận (0)
Comment