Chương 461
Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện này ta không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi”.
Tô Vũ nói: “Còn nữa, khi ta không có ở đây thì không được uống rượu”.
Hơi thở của Thẩm Nguyệt ngưng trệ một lúc, dường như còn có chút sợ.
Tô Vũ đứng dậy, tay áo nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt nâng mắt lên nhìn thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của hắn cao ngất dưới ánh đèn vàng.
Thẩm Nguyệt định mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Tô Vũ đột nhiên xoay người lại, thấy nàng muốn nói lại thôi liền hỏi: “Muốn giữ ta lại sao?”
Thẩm Nguyệt buột miệng: “Ta chỉ đang muốn nói ngươi đi thong thả, không tiễn”.
Tô Vũ cười nói: “Ta lại đang muốn hỏi cô muốn thứ gì làm quà năm mới?”
Thẩm Nguyệt hơi ngẩn người.
“Không muốn sao? Không muốn thì thôi vậy”, Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã tự nói ra chuyện này thì ta không muốn cũng không được, nhưng bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra thì ta lại nói với ngươi”.
“Được”.
Ánh nến lung linh ánh lên trong mắt hắn, hắn nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu sau đó mới xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa phòng ra thì một luồng gió lạnh đã lùa vào phòng, cảnh vật bên ngoài phủ đầy một màu trắng sáng chói.
Thẩm Nguyệt quấn Bắp Chân vào lớp vải thật dày rồi mang nó ra ngoài chơi tuyết.
Tiếng cười nói vui vẻ ở Trì Xuân Uyển lan đến tận hoa viên.
Bọn người hầu trong phủ cũng vui vẻ theo.
Ngày hôm qua pháo đặt đầy ở sân trước, trên mặt đất bây giờ vẫn còn trải đầy giấy đỏ vụn, ngay cả tuyết rơi suốt đêm cũng không thể che phủ hoàn toàn.
Giấy đỏ xác pháo rơi lác đác giữa tuyết trắng chói mắt giống như hồng mai rơi xuống, trông vô cùng xinh đẹp.
Trong ngày Tết lớn này, ngoài bàn luận về chuyện năm mới và thời tiết thì trên phố bàn luận nhiều nhất về chiến sự với Dạ Lương.
Các cuộc đàm phán và hòa giải giữa hai nước đã thất bại, lúc này một cuộc chiến đã chính thức nổ ra.
Đại quân từ kinh thành vẫn chưa điều đến, vẫn chỉ có quân trấn thủ biên cương đang chiến đấu với Dạ Lương. Nhưng Dạ Lương lòng dạ khó lường đã có chuẩn bị, một khi cuộc chiến này nổ ra thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ.
Quân biên cương liên tục bại lui.
Những năm trước các quan viên đều được nghỉ nửa tháng vào dịp năm mới, nhưng hiện nay do chiến tranh đã xảy ra cho nên kỳ nghỉ giảm xuống còn bảy ngày.
Nếu trong kỳ nghỉ có việc gấp thì các quan viên vẫn phải kịp thời vào cung để thượng tấu, hoàng đế cũng không thể nhàn rỗi.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, ngoài những báo cáo về chiến sự liên tục xảy ra từ phía nam, hoàng đế còn nhận được một tin tức khiến ông ta hết sức kinh ngạc.
Theo tin tức từ hai gã quan viên đêm hôm trước thì đêm đó bọn họ đã nhìn thấy Tô đại học sĩ ngoài phố.
Loại tin tức này rất nhanh đã truyền đi khắp nơi trong chốn quan trường, dù sao thân phận của Tô Vũ cũng khá đặc biệt, nếu như có bất cứ tin đồn này xảy ra xung quanh hắn thì cũng sẽ bị kẻ khác chú tâm nghiền ngẫm.