Chương 485
Ban đầu hắn ta còn có thể chịu đựng được nhưng ngay sau đó hắn ta đã bật khóc nức nở trên vai nàng.
Khi Hạ Du còn ở trong phủ thừa tướng thì hắn là đứa cháu được lão phu nhân sủng ái nhất và hắn cũng thương bà nội của mình nhất.
Nhưng bà nội của hắn ta đã nôn ra máu và chết ngay trước mặt hắn ta, thậm chí còn có nhân chứng khai rằng là do chính hắn ta đã khiến cho bà nội tức đến chết!
Hạ Du không thể chịu nổi đả kích này, hắn ta tự biết mình đã bị hãm hại, xảy ra chuyện như vậy thì người được lợi nhất chính là nhị nương cùng huynh thứ của hắn ta.
Hạ Du căm hận bọn họ đã hại chết bà nội nên đã cầm kiếm chém nhị nương của hắn một đường ngay tại chỗ.
Hạ tướng cũng vô cùng kính yêu lão phu nhân, trong lúc ông ta đang cực kỳ bi thương thì ông ta lại đi tin lời của mấy người nhị nương làm chứng nói Hạ Du làm lão phu nhân tức chết, lại tận mắt nhìn thấy Hạ Du muốn giết nhị nương cho nên lửa giận ngập trời liền đuổi đánh Hạ Du ra khỏi cửa.
Ông ta cũng tuyên bố, từ nay về sau, Hạ Du không còn là con trai của Hạ gia nữa, để cho hắn ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt.
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
“Từ ba ngày trước”.
“Vậy là ngươi đã lưu lạc đầu đường xó chợ suốt ba ngày nay sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Tại sao ngươi không đến tìm ta?”
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng một công tử quần là áo lụa như Hạ Du lại có thể trở thành một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ giống như ăn mày trong suốt ba ngày.
Trong ba ngày này hắn ta không có chỗ để ngủ, không có thức ăn để ăn, đã bị bỏ rơi lại còn bị ức hiếp.
Không ai trong số những người bạn ngày xưa của hắn ta vươn tay ra giúp đỡ bởi vì hắn ta đã bị đuổi ra khỏi nhà và Hạ tướng không còn nhận hắn ta là con trai nữa.
Cả đời này chắc chắn Hạ Du cũng sẽ không thể quên được ngày hôm nay phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hạ Du nói: “Bà nội của ta khi còn sống yêu thương ta nhất nhưng ta chỉ là một đứa cháu bất hiếu, thậm chí còn không thể tìm ra được hung thủ đã hại chết bà nội”.
“Ta thật vô dụng, cho dù ta có đau đớn, hối hận, khổ sở đến đâu thì bà nội của ta cũng sẽ không sống lại được nữa”, Hạ Du chảy nước mắt giàn giụa, trước kia cho dù lên trời xuống biển hắn ta cũng chưa từng cảm thấy bất lực như hôm nay.
“Ta nghe cha ta nói cô tuy là công chúa nhưng cũng chỉ là công chúa tiền triều, bản thân cô còn chưa thể lo được cho mình thì làm sao ta có thể đến tìm cô được, chẳng lẽ lại muốn lôi cô cùng chìm xuống nước hay sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy là do ngươi sợ liên lụy đến ta sao?”
Nàng lại nói: “Cho dù ta chỉ là công chúa tiền triều thì ta cũng sẽ giúp ngươi”.
“Tại sao?”, Hạ Du bối rối hỏi.
Thẩm Nguyệt nghĩ đến một người rồi nhẹ nhàng nói: “Bởi vì có người đã từng nói với ta rằng ngươi là một người đơn thuần”.
Ngọc Nghiên mang bữa ăn tới, Hạ Du thật sự đã mấy ngày rồi không ăn cơm cho nên vừa thấy đặt đồ ăn xuống thì hắn ta đã ăn ngấu nghiến.
Ngọc Nghiên thấy vậy cũng không đành lòng, liền nói: “Nhị công tử đừng nóng vội, trong bếp còn nhiều lắm”.
Thẩm Nguyệt đã gặp Hạ tướng trong bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân, nàng thấy rõ ông ta cũng chỉ còn một đứa con trai này để thừa tự, ngoài miệng tuy hùng hùng hổ hổ nhưng trên thực tế nhưng vẫn rất dung túng sủng ái.
Cái chết của lão phu nhân bị đổ cho Hạ Du, có lẽ chuyện này đã chạm vào giới hạn của Hạ tướng.