Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 520

Chương 520

Vừa nghe thấy những giọng nói ở bên ngoài thì Thẩm Nguyệt liền chấn động.

Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, cơ thể đang run rẩy gần như không thể kiểm soát được.

Giọng nói đó như cơn gió mát lướt qua tai nàng, đó chính là giọng nói mà nàng luôn nghe thấy khi trằn trọc mơ màng hằng đêm.

Giống nhau như đúc.

Tô Vũ?

Thẩm Nguyệt không dám tin tưởng vào điều đó, nàng rất sợ mình đang bị ảo giác. Tô Vũ đang ở kinh thành, sao hắn có thể xuất hiện ở một nơi cách kinh thành mấy trăm dặm xa xôi được.

Nàng ngồi yên, không hề vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Cho đến khi nàng nghe thấy mấy chữ “sứ thần Dạ Lương”, “lĩnh chỉ làm việc”,… thì nàng mới đột ngột nhảy ra khỏi xe ngựa, khi xuống xe còn vô ý đạp vào chân váy suýt té ngã, lảo đảo vài bước mới có thể ổn định thân mình.

Thẩm Nguyệt ngước nhìn lên thì thấy người thanh niên mặc y phục đen đang ngồi trên lưng ngựa, tóc vấn cao sau đầu, cho dù phong trần mệt mỏi nhưng vẫn vững vàng giữ cương ngựa, thần sắc bình thản.

Thủ lĩnh đội thị vệ xác nhận xong thánh chỉ thì ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh vó ngựa của mình, hai tay dâng lên thánh chỉ. Những thị vệ còn lại cùng Thanh Hạnh cũng đều quỳ xuống trên đường.

Tô Vũ chậm rãi cầm lại thánh chỉ, hắn vừa ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt đã nhảy xuống xe ngựa, nét mặt của nàng trông vô cùng lo lắng.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, nàng phải cố hết sức nheo mắt mới có thể nhìn thấy được những đường nét trên khuôn mặt ngược sáng của hắn.

Đôi mắt dài của hắn vẫn sâu thẳm, y phục đen mềm mại rủ xuống, ống tay áo vén nhẹ lên.

Hoa màu hai bên đường vẫn đang gợn sóng xanh mướt trong gió, những ngọn núi sau lưng hắn như cũng trở nên hùng vĩ lộng lẫy hơn.

Nàng cảm thấy khung cảnh này thật không chân thật, cứ như thể mọi thứ trước mắt nàng chỉ là một bức tranh và nàng là người duy nhất đắm chìm trong bức tranh đó.

Đợi đến khi nàng định thần lại thì đã không thể nhịn được mà phải chạy tới xác nhận cảnh tượng trước mặt nàng rốt cuộc chỉ là một bức tranh ảo tưởng hay là Tô Vũ thật sự đã xuất hiện ở đây.

Nàng siết chặt nắm tay, tự nhắc nhở bản thân phải chịu đựng.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đội thị vệ trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy thì Tô Vũ đã hướng về phía nàng khẽ mỉm cười như đang trấn an nàng, nhưng ngay sau đó hắn đã buông lỏng tay nắm cương ngựa, mi mắt mệt mỏi hạ xuống rồi đột nhiên ngã xuống ngựa mà không hề có dấu hiệu báo trước.

“Tô đại nhân!”

Hạ Du ở bên cạnh hắn cũng đang rất vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, tất cả mọi mệt mỏi trên đường cũng đều tiêu biến hết một nửa, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy hắn ta cũng phải thu liễm niềm vui của mình một chút.

Nhìn thấy Tô Vũ ngã xuống, Hạ Du hiển nhiên rất hả hê cho nên liền nói: “Chắc là do cố chấp thúc ngựa đi đường ngày đêm nên đã thấm mệt, đúng là người đọc sách da mỏng thịt mềm không thể chịu khổ nổi, thế mà còn muốn cậy mạnh. Bây giờ thì hay rồi, ngã xuống là đáng lắm”.

Tuy Hạ Du cũng là công tử da mỏng thịt mềm nhưng hắn ta cảm thấy khí lực của mình còn tốt hơn so với một thư sinh như Tô Vũ, vì vậy hắn mới có thể kiên trì cho đến bây giờ vẫn chưa gục ngã.

Tô Vũ ngã xuống trước mặt hắn ta khiến cho hắn ta cảm thấy rất xem thường.

Trong mắt mọi người, Tô Vũ quả thực là một thư sinh không chịu được sương gió.

Bình Luận (0)
Comment