Chương 524
“Vậy chàng có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Tô Vũ đáp: “Tinh thần vẫn ổn, chỉ là không phân biệt nổi đang thấy nóng hay thấy lạnh”.
Thẩm Nguyệt sờ trán hắn, thấy hơi mát mát: “Chàng nghỉ ngơi thêm một lát đi”.
Nàng lấy chiếc túi đựng nước duy nhất còn lại đưa cho hắn, hắn uống mấy ngụm rồi nằm xuống.
Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, nhưng hắn lại ghé tới, gối đầu lên chân nàng. Nàng vừa định đẩy hắn ra thì hắn đã nói: “Như thế này ta thấy thoải mái hơn”.
Thôi vậy, nể tình cơ thể hắn không khỏe, tạm thời cứ chiều theo hắn vậy.
Sau đó Tô Vũ ngủ thiếp đi, có lẽ vì ở bên Thẩm Nguyệt hắn cảm thấy cực kỳ yên tâm, thế nên ngủ rất say.
Thẩm Nguyệt không hề thấy buồn ngủ, nàng rũ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bầu mắt của hắn, thậm chí lướt qua mái tóc của hắn, hắn vẫn không hề biết.
Thẩm Nguyệt phát hiện ra nàng có thể nghịch mái tóc của Tô Vũ cả buổi chiều mà không chán.
Nhất định là bị ma nhập rồi nên nàng mới cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Người mà nàng từng trằn trọc mong ngóng trong đêm nay đang ở trước mặt nàng, đang gối đầu lên chân nàng mà ngủ.
Trước kia chưa từng thấy hắn ngủ như thế này, hóa ra hắn cũng biết mệt, hắn cũng biết ngủ.
Khi đến chỗ nghỉ chân trong rừng cây, Tô Vũ vẫn chưa tỉnh. Sức khỏe của hắn chưa tốt lên, cũng không thể đuổi hắn ra khỏi xe ngựa.
Nếu đến lúc nghỉ chân mà Thẩm Nguyệt vẫn còn ở riêng trong xe ngựa cùng với hắn sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác, bèn đặt Tô Vũ nằm ngay ngắn lại, chuẩn bị ra ngoài.
Nàng vừa mới đứng dậy, Tô Vũ đã nắm lấy bàn tay nàng.
Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn uể oải chưa mở mắt ra, bèn khẽ nói: “Chàng cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài thay đổi không khí”.
Khi Thẩm Nguyệt xuống xe, Thanh Hạnh lập tức nghênh đón nàng, tiện thể liếc nhìn qua khe hở rèm che của xe ngựa, thấy Tô Vũ vẫn ngủ thiếp đi, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh Hạnh hỏi: “Tô đại nhân không sao chứ ạ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Tới trạm nghỉ thì tìm một đại phu xem cho hắn, bây giờ cứ để hắn ngủ đã”, nàng đưa hai chiếc túi da dê cho Thanh Hạnh: “Đi tìm nguồn nước lấy ít nước đi”.
“Vâng”.
Sau đó Thanh Hạnh cùng hai hộ vệ đi xung quanh tìm nguồn nước.
Thẩm Nguyệt thấy Hạ Du ngồi trên mỏm đá dưới gốc cây, trong tay cầm theo cây quạt bằng lá cây, bèn đi tới đó, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hạ Du cũng không giấu giếm: “Hoàng thượng ra lệnh cho ta làm phó sứ, đi theo đại học sĩ, ta phụng mệnh tới trông chừng hắn”.
Hạ Du lại nói: “Cũng chẳng biết một người đọc sách yếu nhách như hắn có gì hay ho mà phải trông chừng nữa”.
Thẩm Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, trông qua chỉ thấy vô hại thôi”, nhưng nếu hắn mà ra oai thì chắc có thể chém tất cả mọi người có mặt ở đây ra làm tám mảnh.
Hạ Du nói: “Hừ, lần này cuối cùng cũng đến lượt ta có thù báo thù có oán báo oán rồi, lần trước hắn hại ta bị đánh, lần này nếu hắn dám hành xử lỗ mãng, ta sẽ viết thư cáo trạng về kinh thành”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, không hề phản bác.