Chương 537
Hạ Du thấy ánh mắt Thẩm Nguyệt kiên định thì nói: “Xem ra cô rất quan tâm hắn, hắn cũng rất quan tâm cô, nhưng cứ bỏ đi cơ hội kết tội hắn như thế thì ta sẽ tiếc lắm”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi muốn trị tội hắn, có khả năng ta sẽ bị liên lụy”.
Hạ Du hơi khựng lại một chút rồi nói: “Ờ, nghe theo cô vậy, cô nói gì ta viết đó là được chứ gì!”
Thẩm Nguyệt híp mắt cười, sau đó đặt tay lên vai Hạ Du: “Không hổ là người bạn cùng chung hoạn nạn với ta”.
Thế nên phong thư này do Hạ Du cầm bút viết chính, Thẩm Nguyệt ở bên cạnh chỉ đạo. Thẩm Nguyệt dạy hắn ta chỉ cần nhớ mấy chuyện chính thôi, vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thì cứ viết phóng đại lên, còn chuyện Tô Vũ ngồi chung xe ngựa với Thẩm Nguyệt thì không cần đề cập.
Thư tín sau này cũng đều kể những chuyện nhỏ nhặt đó ra cho đủ là được.
Lúc Hạ Du đang múa bút thành văn thì Thẩm Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Lúc chạng vạng ngươi bảo Tô Vũ còn lời gì chưa nói hết, nào, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Tô Vũ đã sớm nói Hạ Du là một người đơn thuần.
Bây giờ thấy Thẩm Nguyệt hỏi như vậy, Tô Vũ đứng trên lan can chỉ biết thầm thở dài.
Hạ Du sao có thể thoát khỏi cú lừa của Thẩm Nguyệt.
Buổi chiều nay, Hạ Du vô tình nhưng Thẩm Nguyệt nghe hữu ý, vẫn luôn nhớ kỹ trong đầu.
Hạ Du đang chăm chú viết thư, bèn thuận miệng nói: “Có chuyện này à, sao ta không nhớ nhỉ?”
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Lúc chiều tối Tô Vũ nói lên Dạ Lương để đàm phán chuyện gì đó, ngươi bảo hắn vẫn chưa nói hết mà”.
Hạ Du quả thật không phòng bị chút nào: “À, cô bảo chuyện đấy hả, đương nhiên là hắn chưa nói hết, có một phần còn giấu diếm cô đó”.
“Giấu diếm ta cái gì?”
“Chính là điều kiện giảng hòa với Dạ Lương ấy, Dạ Lương muốn năm tòa thành, nhưng hoàng thượng chỉ cho Đại học sĩ ba tòa thành để đàm phán thôi”.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi.
Hạ Du tiếp tục nói: “Cha ta cũng đã nói đây là việc khổ sai mà. Đại tướng quân đang treo mạng ở đó, Dạ Lương làm gì cho ta cơ hội mặc cả đâu”.
“Nếu đàm phán không xong, người trong thiên hạ sẽ chỉ cho là Đại học sĩ hại đại tướng quân, lại còn chọc giận Dạ Lương, khiến hai nước chiến loạn, hắn sẽ trở thành tội đồ của Đại Sở”.
“Nhưng nếu Đại học sĩ vì hòa bình của hai nước mà tự ý ký hiệp ước năm tòa thành thì cũng là bán nước cầu vinh, làm trái thánh chỉ, chịu tội chết”.
“Cho nên lần đàm phán này Đại học sĩ làm gì cũng có tội, trừ phi hắn dùng ba tòa thành để duy trì được sự thái bình của hai nước, nhưng khả năng đó quá nhỏ bé”.
Dạ Lương đang cầm Tần Như Lương trong tay, có đủ điều kiện, tại còn đang tạm thắng trận này. Hạ Du nói rất đúng, Tô Vũ căn bản không có hy vọng mặc cả!
Thẩm Nguyệt bỗng đứng dậy, làm Hạ Du giật mình, vạch một đường vào giấy.
Nàng vừa quay người đã thấy Tô Vũ đang dựa vào lan can tầng hai và nhìn xuống mình.
Nàng mím môi nói với Hạ Du: “Viết từ từ thôi, không cần vội, viết xong chờ mực khô thì bỏ vào trong phong thư, tìm người đi xuyên đêm đưa ra ngoài”.
“Nhưng giờ cũng đã muộn lắm rồi, ngày mai không được à?”, Hạ Du ngáp ngủ.