Ngọc Nghiên thật sự muốn khóc: "Nhưng mà công chúa ơi, trong bụng người còn..."
"Phụ nữ mang thai phải ra ngoài thường xuyên, nếu như cứ ở nhà mãi thì sẽ sinh ra nóng trong người đó".
"Nếu ở Trì Xuân Uyển buồn chán thì nô tỳ sẽ cùng công chúa đi dạo trong hoa viên".
"Hoa viên thì có gì đẹp đâu? Ở trong đó có bao nhiêu cây ta cũng đã đếm đến thuộc rồi! Đừng nói nhiều nữa, tranh thủ lúc Triệu mụ không để ý ngươi mau chạy vào lấy bản vẽ rồi chúng ta đi thôi".
Trời vừa tạnh mưa cho nên thời tiết rất trong lành mát mẻ.
Hai người lẻn ra khỏi Trì Xuân Uyển, ở sân trước Thẩm Nguyệt đã kêu quản gia chuẩn bị kiệu.
Quản gia rất bất an, liền nói: "Công chúa muốn ra ngoài, có cần lão nô thông báo cho tướng quân..."
Thẩm Nguyệt nói: "Ta muốn ra ngoài còn phải báo cáo cho hắn ta biết sao? Ngươi cứ việc đi chuẩn bị kiệu đi!"
Quản gia rất lo lắng, dù sao thì trong bụng của công chúa còn có một đứa trẻ, cho nên ông ta vừa chuẩn bị kiệu vừa phái người đến báo tin cho Tần Như Lương biết.
Tần Như Lương nghe tin thì vẫn thờ ơ nói: "Nàng ta muốn đi đâu thì cứ để cho nàng ta đi, không cần ngăn cản".
Một nữ nhân không biết sống chết, còn muốn đi ra ngoài lang thang với cái bụng lớn của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể trách hắn ta được.
Chuyện này có liên quan gì đến hắn ta đâu? Thẩm Nguyệt không ở trong phủ thì hắn ta càng được yên tĩnh.
Chủ nhân đã nói như vậy thì quản gia cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa.
Quản gia chỉ có thể dặn dò những người khiêng kiệu phải bảo vệ phu nhân thật tốt.
Đợi đến khi Triệu thị đuổi theo ra ngoài thì Thẩm Nguyệt đã ngồi trên kiệu, đi xa khỏi phủ tướng quân.
Ngoài phố vô cùng ồn ào náo nhiệt, Thẩm Nguyệt vén rèm nhìn ra ngoài, thấy được cảnh tượng phồn hoa thì tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Ngọc Nghiên ban đầu rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy đường phố đang họp chợ náo nhiệt thì nàng ta cũng dần dần thả lỏng, cảm thấy ra ngoài đi dạo cũng rất tốt.
Liên Thanh Châu hiển nhiên không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ đích thân tới phủ tìm hắn.
Thẩm Nguyệt bước xuống kiệu, nhếch miệng cười nói: "Ta đến giữa ban ngày ban mặt đã gây rắc rối cho ngươi rồi sao?"
Liên Thanh Châu cười nói: "Công chúa thật biết nói đùa, được công chúa viếng thăm là vinh hạnh của tại hạ, chỉ có điều công chúa bây giờ không tiện đi lại, nếu như có chuyện gì quan trọng thì chỉ cần phái người đến nói cho tại hạ biết là được rồi".
Hắn không dám sơ suất, cẩn thận trước sau khi Thẩm Nguyệt vừa vào cửa.
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Liên hồ ly, ngươi có vẻ rất lo lắng cho đứa trẻ này, còn giống cha của nó hơn Tần Như Lương nữa".Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Liên Thanh Châu dừng một chút, sau đó sờ mũi, ho khan hai tiếng nói: "Công chúa lại nói đùa, ta làm sao có gan lớn đến như vậy? Ta chỉ đơn thuần quan tâm đến công chúa mà thôi".
"Đơn thuần sao, tốt lắm", Thẩm Nguyệt cười rồi lại nói: "Ngươi nói thử xem, có khi nào cha của đứa trẻ này không phải là Tần Như Lương hay không?"
Liên Thanh Châu nghiêm túc nói: "Chuyện này...!nếu như công chúa không biết thì tại hạ lại càng không biết.
Lời này nếu như nói với tại hạ thì không sao nhưng nếu để người khác biết thì e rằng đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm".
Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, tủm tỉm cười nói: "Đừng căng thẳng, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi".
Liên Thanh Châu không biết nên cười hay nên khóc, nhưng cuối cùng vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bước vào phòng khách và ngồi xuống, Ngọc Nghiên đưa bản vẽ cho Liên Thanh Châu.
Liên Thanh Châu cũng bảo quản gia giao một chiếc hộp gấm có khóa cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mở chiếc hộp ra và thấy bên trong có một xấp ngân phiếu.
"Đây là tiền kiếm được từ việc bán truyện tranh do công chúa vẽ ra.
Số quyển truyện được bán ở hiệu sách vẫn không ngừng tăng lên.
Từ nay tiền sẽ được gửi đến cho công chúa mỗi tháng một lần".
"Số này là bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn lượng bạc".
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên, nàng tất nhiên không biết số tiền này ở đây tính là nhiều hay ít.
Hai mắt Ngọc Nghiên sáng lên, nàng ta nói: "Số tiền này có thể mua được một tòa phủ đệ lớn như phủ tướng quân vậy".
Một ngàn lượng bạc thực sự có thể mua được một tòa phủ đệ.
Xem ra ở thời cổ đại này giá nhà đất cũng không quá cao.
Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu hỏi: "Ngươi đã trừ hết chi phí và lợi nhuận mà ngươi được nhận chưa?"
Liên Thanh Châu mỉm cười gật đầu nói: "Tất nhiên là đã trừ hết rồi, tại hạ là thương nhân, không có lợi ích thì sẽ không dậy sớm".
"Ngươi phải như vậy mới được, nếu như ngươi giúp ta vô điều kiện thì sẽ khiến cho ta nghi ngờ rằng ngươi có động cơ thầm kín đó", Thẩm Nguyệt thấy tiền sáng mắt nói: "Không ngờ một quyển truyện tranh lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy".
Liên Thanh Châu phất tay áo cười nói: "Làm ăn buôn bán không thể thiếu thủ đoạn.
Truyện tranh của công chúa bây giờ đã trở thành quyển sách được săn lùng nhiều nhất trên thị trường, từ tiểu thư nhà giàu đến nha hoàn các phủ đều tranh giành nhau để mua được nó, nghe nói đây chính là quyển sách đề tài gia đấu nhất định phải có được trong tay".
“Vậy sau này nếu như ngươi tìm thấy cơ hội làm ăn buôn bán thì nhất định phải nói cho ta biết, để ta đầu tư một phần”, Thẩm Nguyệt không thể kìm được nụ cười, cứ như thể trước mặt nàng đang bày ra núi vàng núi bạc vậy.
Liên Thanh Châu nhìn nàng nói: "Công chúa hình như rất thích tiền?"
Thẩm Nguyệt đưa tay chạm vào xấp giấy bạc, tỏ ra sung sướng cảm nhận rồi nói: "Phải có nhiều tiền thì ta mới cảm thấy an tâm, phải có nhiều tiền thì ta mới cảm thấy rằng mình có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Cho dù tương lai có thê thảm thế nào thì ta vẫn là một công chúa nhiều tiền, chỉ cần có tiền thì có chuyện gì mà ta không làm được? Cái thứ như Tần Như Lương chỉ cần ta muốn thì nuôi bao nhiêu mà chẳng được?"
Liên Thanh Châu không nói nên lời, nếu như để sư phụ của hắn biết công chúa có tham vọng lớn như vậy thì không biết sư phụ có bị chọc tức chết không?
Liên Thanh Châu nhìn sắc mặt của Thẩm Nguyệt, sau đó quan tâm hỏi: "Tốc độ khôi phục của gương mặt công chúa vẫn chưa có tiến triển sao? Thuốc mỡ lần trước không có tác dụng sao?"
Trên gương mặt của Thẩm Nguyệt vẫn còn vết sẹo rõ ràng.
Thẩm Nguyệt nghe hỏi vậy thì nhướng mày, sau đó giơ tay kéo vết sẹo ra, lúc này Liên Thanh Châu mới nhận ra phía dưới vết sẹo là một làn da sáng bóng.
Dung mạo của nàng đã hoàn toàn khôi phục.
Liên Thanh Châu nói: "Hóa ra chỉ là một vết sẹo giả, nếu như không để ý thì sẽ không thể nhìn ra manh mối".
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dán lại vết sẹo giả cho mình rồi nói: "Đều là nhờ thuốc mỡ của ngươi cho".
Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt đã phát huy hết bản chất của một con nghiện mua sắm từ hiện đại xuyên tới, liên tục chỉ đạo Ngọc Nghiên mua thứ này thứ nọ.
Ngọc Nghiên cũng mua sắm rất hăng hái.
Có mua thế nào cũng không sợ, công chúa nhà ta bây giờ có rất nhiều tiền!.