Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 551

Chương 551

Hắn ta nói muốn dẫn Thanh Hạnh đi tìm đại phu.

Nhưng đại phu cũng không cứu được Thanh Hạnh.

Thẩm Nguyệt chợt nghĩ có phải lúc đầu nàng không nên để Hạ Du đến gần Thanh Hạnh không.

Không có gì tàn nhẫn hơn việc lâu ngày sinh tình nhưng mình lại không cảm nhận được, đợi đến lúc sắp mất đi rồi mới nhận ra.

Nếu không phải như vậy thì Thanh Hạnh đã không màng sống chết chắn một kiếm cho Hạ Du rồi, mà Hạ Du cũng sẽ không đau đớn đến mức này.

Khi Hạ Du ôm nàng ta từ phía sau, Thanh Hạnh mới cảm thấy cơ thể sắp lạnh lẽo của mình có chút hơi ấm.

Nàng ta cúi đầu, nước mắt và máu rơi trên mu bàn tay của Hạ Du.

Thanh Hạnh khẽ hỏi: “Ngài nói đợi sau khi về kinh sẽ xin với hoàng thượng là ban ta cho ngài, đó là lời thật lòng sao?”

Hạ Du gật đầu, bật khóc: “Là thật… là thật… Thanh Hạnh, ngươi đừng trêu ta nữa, cùng lắm lần sau ta sẽ quạt và đập muỗi cho ngươi, ta sẽ nướng đồ ăn cho ngươi…”

Tay Thanh Hạnh đang túm lấy Hạ Du từ từ trượt xuống, nàng ta cong môi cười: “Vậy thì tốt quá…”

“Thanh Hạnh”.

Chính sự tĩnh lặng trong rừng núi mới khiến màn đêm trở nên đau thương hơn.

Hạ Du ngồi trên sườn núi ôm chặt lấy Thanh Hạnh gào khóc.

Bản thân hắn ta không ngờ, nàng ta rõ ràng chỉ là một cung nữ, mình đã quen với việc sai khiến nàng ta nhưng cung nữ này lại khiến hắn ta buồn đau như thế.

Hạ Du lau vết máu trên khóe môi Thanh Hạnh, cúi đầu nhìn nàng ta nói: “Nếu biết trước có kết quả thế này, lúc đầu ta sẽ không bắt nạt ngươi…”

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào ngực Tô Vũ, ủ rũ hít sâu vào cái.

Nàng không muốn nhìn thấy Hạ Du đau buồn như vậy.

Tô Võ khẽ nói: “Nơi này không tiện ở lại lâu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào?”

“Không vấn đề gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi”.

Thẩm Nguyệt đứng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Vũ, thấy sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt, nàng biết hắn không còn sức lực và tinh thần gì nữa, chỉ cố miễn cưỡng chống đỡ thôi.

Thẩm Nguyệt cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi đợi một lát, ta đi khuyên bảo hắn”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ”.

Thẩm Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, đi đến phía sau Hạ Du, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn ta.

Hạ Du không phản ứng, nàng nói: “Hạ Du, chuyện đã đến nước này, chúng ta đi khỏi đây trước rồi hẵng nói được không?”

Hạ Du bình thản ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen kịt phía xa hỏi: “Thẩm Nguyệt, có phải trước đây ta rất xấu xa không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi xấu xa thì Thanh Hạnh nào có xả thân cứu ngươi như thế”.

“Ta thà rằng nàng ấy nghĩ ta rất xấu xa, như thế còn tốt hơn”.

Lúc này cát sỏi xào xạc liên tục trượt xuống dốc dài.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Hạ Du, nên đi rồi”.

“Ta không đi!”, Hạ Du nói: “Ta không tin rõ ràng mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp, sao chỉ thoáng chốc đã như vậy… Ta không đi, không chừng đợi đến sáng mai, mọi thứ đều chỉ là giấc mơ”.

“Không đợi đến ngày mai kịp đâu!”, Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Ngươi nhanh lên, chúng ta đi khỏi đây”.

Cát sỏi bên rìa như phong hóa đã lâu liên tục bị bong tróc, toàn bộ con dốc dài ngày càng lung lay.

Bình Luận (0)
Comment