Chương 558
Thuốc bôi và thuốc uống, Thẩm Nguyệt đều chuẩn bị tỉ mỉ.
Cả căn phòng chìm trong mùi thuốc nồng nặc.
Thẩm Nguyệt vừa nghiền thuốc bột, vừa châm lửa nấu thuốc, nồi thuốc sôi ùng ục.
Nàng lại vội vàng cầm chén lên múc thuốc ra ngoài cho nguội bớt.
Tô Vũ thấy bóng dáng bận rộn của nàng thì hoảng hốt cười nói: “Nàng thế này khiến ta có cảm giác mình rất vô dụng”.
Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, nói: “Thật ư, ta thấy chàng thoải mái vui vẻ lắm mà”.
Tô Vũ nhẹ giọng chậm rãi nói: “Ừm, vì có nàng chăm sóc thế này thật sự không tệ”.
“Chàng thích thì ta sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn”.
Nếu là trước kia, chẳng có lúc nào Thẩm Nguyệt không cãi nhau với hắn. Nhưng bây giờ nàng lại muốn hắn mau khỏi, nói dễ nghe một chút, làm cho hắn vui vẻ một chút cũng có sao đâu.
Lúc Hạ Du trở về, nhìn thấy Thẩm Nguyệt tự tay đút thuốc cho Tô Vũ, tự tay đắp thuốc vào vết thương của hắn.
Bây giờ Hạ Du mới hồi phục tinh thần, hắn ta khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn ta chưa từng thấy vẻ thùy mị của Thẩm Nguyệt.
Lúc nói chuyện Tô Vũ cũng rất nhẹ nhàng, ríu rít giống như tình nhân, hoàn toàn khác với dáng vẻ nói làm đâu ra đấy khi ở trạm dịch.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở chung một chỗ không giống vua tôi thông thường, giữa bọn họ còn có mối liên quan sâu sắc hơn.
Đột nhiên Hạ Du hiểu ra, tại sao Tô Vũ thần tốc ngày đêm chạy đến bên cạnh nàng, tại sao Thẩm Nguyệt không cho hắn ta báo cáo tất cả những chuyện gì liên quan đến Tô Vũ và nàng.
Hạ Du đứng ngây ngốc trong phòng, nhìn thấy họ trai tài gái sắc, nhất thời cảm giác vô cùng xứng đôi.
Cũng vào tối hôm qua Hạ Du mới biết, Thẩm Nguyệt biết chút công phu, nàng đã dùng cây trâm nhắm chuẩn xác vào tên sát thủ.
Mà Tô Vũ nhìn cũng không hề yếu, công phu của hắn cực tốt, một mình có thể giết sạch tất cả sát thủ.
Hai người họ không giống với vẻ bên ngoài, ngày thường che giấu bản thân, chưa đến lúc cần thiết thì tuyệt đối không bộc lộ mình.
Cho nên cái này chắc hẳn là bí mật.
Hạ Du biết bí mật của họ, không thể không dùng ánh mắt khác nhìn kỹ lại lần nữa.
Vô tình Hạ Du đã sớm không còn vẻ căm thù với Tô Vũ.
Huống chi tối qua Tô Vũ đã kịp thời xuất hiện, còn cứu mạng hắn ta và Thẩm Nguyệt.
Hạ Du bỗng dưng cảm thấy trước kia mình chê Tô Vũ là người đọc sách một tay trói gà không chặt, nói không chừng hắn ta mới thực sự là kẻ ếch ngồi đáy giếng trong mắt Tô Vũ.
Uống thuốc xong, vết thương cũng đã xử lý ổn thỏa, Thẩm Nguyệt lại làm thêm thuốc trị thương.
Lúc ra khỏi cửa phòng, Hạ Du cũng đi theo nàng.
Thấy dáng vẻ Hạ Du muốn nói lại thôi, nàng cũng không bất ngờ, chỉ nói: “Ngươi có gì cứ hỏi?”
Hạ Du nói: “Các người… quen nhau từ lâu rồi đúng không?”
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Đây chắc không phải là bí mật gì đó chứ”.