Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 57


Liễu Mi Vũ nhìn sang Tần Như Lương, sắc mặt của hắn ta đã trở nên vô cảm kể từ khi Thẩm Nguyệt bước vào, lại nhẹ nhàng nói: "Công chúa, có lẽ là ta rất có duyên với nó, vừa thấy nó ta liền muốn chăm sóc nó, yêu thương nó.

Công chúa có thể để lại nó cho ta nuôi hay không?"
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi nói xem?"
Liễu Mi Vũ cười nói: "Vừa rồi ta còn bàn với tướng quân sau này sẽ chăm sóc nó như thế nào.

Nếu như công chúa bằng lòng giao nó cho Mi Vũ nuôi thì Mi Vũ sẽ rất cảm kích".
Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: "Liễu Mi Vũ, ta biết ngươi tâm thiện, nhưng ngay cả ngươi cũng cần có người chăm sóc, sao ngươi có thể chăm sóc nó được?"
"Nhưng ta thực sự thích..."
Tần Như Lương đã lâu không lên tiếng, lúc này mới mở miệng: "Chỉ là con súc sinh mà thôi, nếu như Mi Vũ thích cô cho nàng nuôi thì đã làm sao? Thân là công chúa đáng lý ra cô còn phải rộng lượng hơn".
Ý cười trên môi Thẩm Nguyệt vẫn không hề suy giảm, nhưng ánh mắt đã càng lúc càng lạnh lùng: "Ta không hiểu, ta có là công chúa hay không thì có liên quan chó gì tới chuyện này?"
“Thẩm Nguyệt, cô ăn nói cho đàng hoàng”, Tần Như Lương lạnh lùng nói.
Thẩm Nguyệt nói: "Còn nữa, tại sao nếu Mi Vũ thích thì ta phải nhường cho ả ta? Ngươi nói xem, nếu như ả ta thích cái bô trong phòng ta thì có phải ta cũng nên nhường cho ả ta hay không?”

Nét mặt của Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ khó xử, nàng ta giả vờ trả lại con mèo cho Thẩm Nguyệt nhưng không chịu buông tay ra mà ấm ức nói: "Công chúa không muốn cũng không cần phải chế nhạo Mi Vũ như thế".
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lấy lại con mèo thì Tần Như Lương đã nhanh tay tóm lấy cổ con mèo trước.
Con mèo kêu lên một tiếng đau đớn.
Nó sợ đến mức không dám cào Tần Như Lương, có lẽ trước đó nó đã nếm qua đau khổ.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn vào tay của Tần Như Lương, Tần Như Lương chỉ thờ ơ nói: “Ta đã hứa sẽ tặng con mèo này cho Mi Vũ, bây giờ ta chỉ thông báo cho cô biết một tiếng, cho dù cô không muốn thì cô cũng phải đưa cho nàng".
Thẩm Nguyệt ngả ngớn hỏi: "Thú cưng của ta khi nào lại đến lượt ngươi làm chủ?"
"Hừ, đây là phủ tướng quân".
"Nếu như ta không muốn cho ả ta thì sao?"
Tần Như Lương lạnh lùng nhìn nàng nói: "Con súc sinh này nếu như đã khiến cho hậu viện không bình yên thì có chết cũng không hết tội".
Chỉ cần Tần Như Lương dùng sức một chút thì lập tức có thể bẻ gãy cái cổ mỏng manh của con mèo.
Nói trắng ra, nếu như hôm nay Liễu Mi Vũ không thể mang con mèo đi thì Tần Như Lương sẽ giết nó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, nàng nói: "Tần tướng quân, ngươi so đo với một con mèo con như vậy, lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao?"
Tần Như Lương cười lạnh: "Còn tốt hơn so với cô.

Ta nhắm vào mèo, còn cô nhắm vào người".
Thẩm Nguyệt liếc nhìn sang nói: "Có loại người còn chẳng bằng con mèo.

Ta quên mất Tần tướng quân ngươi từ lâu đã không có lương tâm, chỉ cần có được niềm vui của nữ nhân thì không từ thủ đoạn".
Nàng lại nhướng mày nói: "Đúng là gà chó xứng đôi, con mẹ nó bà đây thấy xứng đôi lắm!"
"Cô nói cái gì? Có can đảm lặp lại lần nữa không?"
Liễu Mi Vũ khuyên nhủ: "Tướng quân bình tĩnh, cẩn thận làm tổn thương con mèo".
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn con mèo, khẽ nói: "Quên đi, không phải chỉ là một con mèo thôi sao, nếu như Mi Vũ đã thích thì cứ mang nó về mà nuôi.


Ta tin rằng Mi Vũ thiện lương sẽ đối xử tốt với nó, nếu như nuôi không quen thì cứ mang trả lại cho ta".
Liễu Mi Vũ cười tươi như hoa, vuốt ve bộ lông của con mèo rồi nói: "Nó cũng rất thân với ta, công chúa đừng lo lắng, ta sẽ làm quen được với tên nhóc này nhanh thôi".
Nếu như đã chiếm được rồi thì nàng ta làm sao có thể trả lại chứ!
Chỉ cần là thứ Thẩm Nguyệt thích thì Liễu Mi Vũ sẽ giành lấy tất cả!
Thẩm Nguyệt không nghĩ rằng Liễu Mi Vũ sẽ chăm sóc con mèo tốt.
Đối với Thẩm Nguyệt mà nói thì nó không chỉ là một con mèo, nhưng nàng càng tỏ ra quan tâm đến nó thì Liễu Mi Vũ sẽ càng muốn giành lấy nó.

Nàng chỉ có thể giả vờ hờ hững với nó.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Tần Như Lương giết chết con mèo.
Đúng là khốn nạn!
Thẩm Nguyệt phất tay áo bỏ đi, tay áo đập mạnh vào mặt Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ kêu lên một tiếng, cho dù Tần Như Lương có tức giận đến thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng không quay đầu lại.
Chỉ có gà chó mới có thể tức giận, còn nàng không thể tức giận hay sao?
"Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó cho ta!", Tần Như Lương rống lên: “Mau xin lỗi Mi Vũ!”
Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nheo mắt nở nụ cười khinh bỉ nói: "Mẹ kiếp Liễu gà Tần chó! Xin lỗi con mẹ các ngươi! Nhớ kỹ cho bà, nếu như con mèo này mất một sợ lông thì bà đây sẽ lột da Liễu Mi Vũ!"
Dứt lời, nàng xoay người nghênh ngang mà đi.
Liễu Mi Vũ bị khí thế của Thẩm Nguyệt làm cho nhụt chí, sắc mặt tái nhợt yếu ớt nói: "Tướng quân, Mi Vũ...!lại làm sai chuyện gì rồi sao?"

Tần Như Lương cả giận nói: "Nàng không cần sợ, có ta ở đây, để ta xem ai dám động vào nàng!"
Liễu Mi Vũ cúi đầu, nhìn con mèo với nụ cười đắc ý, vẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy Mi Vũ có thể yên tâm rồi".
Đúng, có tướng quân ở đây thì nàng ta còn phải sợ gì chứ!
Ngọc Nghiên hiếm khi thấy Thẩm Nguyệt tức giận như vậy.
Nàng ta cũng rất tức giận, liền an ủi công chúa: "Công chúa, đừng nóng giận, loại người đó không đáng để công chúa bận tâm!"
"Nô tỳ thấy Liễu thị kia chắc chắn là cố ý, ả ta biết công chúa nuôi mèo cho nên mới muốn cướp đoạt, công chúa đừng vì chuyện này mà tổn hại thân thể, ngược lại còn để cho ả ta đắc ý!"
Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại trong thời gian ngắn, chỉ buồn buồn nói: "Thật tội nghiệp cho con mèo đó".
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Ngọc Nghiên cũng không đành lòng.
Thường ngày con mèo ở Trì Xuân Uyển thông minh hoạt bát, vừa rồi sao có thể run rẩy thụ động như vậy?
Lúc đó, nếu như công chúa không buông tay thì con mèo đã không sống nổi rồi.
Ngọc Nghiên biết rằng Thẩm Nguyệt rất thích con mèo đó.
Thẩm Nguyệt chỉ cho nó ăn một lần trong sân nhà bếp, không ngờ nó đã quý mến nàng, còn theo Ngọc Nghiên trở lại Trì Xuân Uyển để nhận Thẩm Nguyệt làm chủ..

Bình Luận (0)
Comment