Chương 672
Mùa hè này chưa có nổi một giọt mưa, bây giờ bầu trời tối sầm thêm vài ngày, không biết có mưa nổi hay không.
Trong hai ngày ấy, bầu trời như được bao phủ bởi một lớp màn xám xịt, dường như có thể trút xuống cả biển nước bất cứ lúc nào.
Cơ thể của Tô Vũ tốt lên từng ngày, tuy rằng vẫn chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn có thể ngả người vào đầu giường mà đọc sách.
Đối với người đã quen tính toán như hắn mà nói, đây cũng là những ngày nhàn tản hiếm có.
Sách là do Thẩm Nguyệt đi tìm hoàng đế Dạ Lương mà mượn về.
Nàng không biết Tô Vũ hứng thú với những cuốn nào, nhưng tàng thư các trong hành cung có sách gì thì nàng mang hết về, Tô Vũ đọc xong, nàng đem trả lại, đổi lấy cuốn mới.
Thời gian rảnh rỗi, Thẩm Nguyệt sẽ ngồi xuống đọc sách cùng Tô Vũ.
Tô Vũ điềm nhiên lật một trang sách đã ngả vàng và hỏi: “Tình hình bên phía Đại Sở thế nào rồi”.
Thẩm Nguyệt buột miệng đáp: “Biết chuyện chúng ta gặp nạn, cũng biết chúng ta tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, thế nên vẫn án binh bất động”.
Ngón tay của Tô Vũ gõ gõ lên mặt sách, hắn ngẫm nghĩ: “Biên cảnh đường sá xa xôi, thông tin tắc nghẽn, nếu Đại Sở truyền tin giả rằng nàng đã chết cho Bắc Hạ, chủ động đòi kết liên minh với Bắc Hạ để đối phó cùng Dạ Lương, vậy thì khá phiền hà đấy”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn hắn: “Chàng chắc chắn rằng Đại Sở làm chuyện này?”
Tô Vũ điềm đạm nói: “Dạ Lương vừa mới kết liên minh cùng chúng ta, không thể động thủ trên địa bàn của mình. Chỉ có Đại Sở, nhất tiễn hạ tam điêu, vừa loại bỏ được chúng ta, loại bỏ được mối băn khoăn của đế vương, còn có thể mượn danh nghĩa gốc gác của nàng và Bắc Hạ tìm kiếm cơ hội liên minh cùng Bắc Hạ”.
Hắn mặc áo trắng, ngả người vào đầu giường, tóc đen xõa trên vai, toàn thân nhu hòa và bình lặng.
Lời nói của Tô Vũ cũng dịu dàng như con người hắn vậy, chất giọng điềm tĩnh nhẹ nhàng, chỉ một lời đã nhìn thấu mọi việc, chỉ rõ thế cục, dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Bây giờ chàng sợ Đại Sở sẽ truyền tin giả rằng ta đã chết cho Bắc Hạ?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi ngước lên nhìn nàng, thong dong biếng nhác: “A Nguyệt, đến lúc viết thư báo bình an cho ông ngoại nuôi của nàng rồi”.
Trước đó Tô Vũ không nhắc, Thẩm Nguyệt lấy đâu ra tâm trạng viết thư.
Nhưng bây giờ Tô Vũ đã nhắc, Thẩm Nguyệt vẫn không có tâm trạng mà viết.
Nàng ngồi trước án, chuẩn bị sẵn bút nghiên, nhìn trang giấy trắng trước mặt mà đầu óc trống rỗng, nhấc bút lên nhưng căn bản không biết viết gì.
Thẩm Nguyệt cũng không biết ông ngoại nuôi gì, chẳng hề liên quan tới nàng, nếu đột nhiên chào hỏi và báo bình an như người thân, đối phương không thấy đường đột, nàng còn thấy đường đột thay.
Khi nàng đang gãi đầu không biết hạ bút thế nào thì một bóng dáng ở phía sau đột nhiên đè tới, bao trùm lấy Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt sững sờ, Tô Vũ vươn tay ra từ sau lưng nàng, nắm lấy bàn tay cầm bút của nàng, chậm rãi chấm vào nghiên mực.
Hắn đứng sau lưng Thẩm Nguyệt, trên người khoác áo đen, cơ thể thon dài khẽ cúi, tư thế này trông như đang ôm Thẩm Nguyệt vào lòng.