Chương 734
“Nếu trước kia ta không dẫn theo nàng ấy rời đi, phải chăng chúng ta sẽ không đi đến bước đường như hôm nay?”
“Có lẽ vậy, ngươi hối hận à?”
Tần Như Lương đáp: “Ta không biết”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá thê lương.
Nàng vừa mong Tần Như Lương nói hối hận, nhưng cũng không mong hắn ta hối hận, có lẽ hắn ta nói không biết chính là đáp án tốt nhất.
Nếu không, bao nhiêu năm qua hắn ta kiên trì bảo vệ Liễu Mi Vũ, để làm gì chứ?
Không ai nói thêm gì nữa.
Đêm đó, hai người bình yên vô sự trải qua một đêm trong xe ngựa.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thẩm Nguyệt xuống xe ngựa hít thở không khí.
Không khí trên núi trong lành mà hơi lạnh, hít sâu vài hơi là thấy có tinh thần ngay.
Tô Vũ và Hạ Du đang ngồi bên đống lửa, trên đống lửa bắc một nồi cháo, Hạ Du đang nướng lương khô.
Hoắc tướng quân biết một ngày không thể đến được thành Kinh nên mang theo ít lương thực.
Hạ Du thấy Thẩm Nguyệt bước ra bèn vội vàng vẫy tay với nàng.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn bóng lưng của Tô Vũ, nhấc chân đi qua đó.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ, liếc nhìn hắn, thấy hắn cụp mắt, dưới mắt xuất hiện bọng mắt xanh xanh, nàng không khỏi sững sờ: “Đêm qua không ngủ ngon sao?”
Hạ Du nhanh mồm nhanh miệng: “Đêm qua Tần tướng quân tới chỗ cô, đại học sĩ đâu thể ngủ ngon được, về cơ bản cả đêm không ngủ”.
Tô Vũ cực kỳ điềm tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Là do ngươi ngáy quá to, tiếng ồn khiến ta cả đêm không ngủ nổi”.
Tần Như Lương cũng nhanh chóng bước tới, liếc mắt nhìn Tô Vũ mà nói: “Trông trạng thái của ngươi thế này, ta hài lòng lắm đó”.
Cành cây to như cổ tay trong tay Tô Vũ “rắc” một tiếng gãy làm đôi.
Hạ Du thấy tình hình không ổn lập tức đứng dậy lôi đầu Tần Như Lương tới chỗ Hoắc tướng quân.
Tô Vũ điềm tĩnh đứng dậy, bàn tay dưới tay áo của Thẩm Nguyệt vô thức kéo lấy góc áo của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ta đi lấy bát múc cháo cho nàng uống”.
Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới buông tay.
Chẳng bao lâu sau, Tô Vũ cầm theo một cái bát không quay về, múc một bát cháo nóng hổi đưa cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bưng bát trong tay, thỉnh thoảng thổi vài cái.
Hơi nóng bốc lên như sương mù vậy, làm mờ tầm nhìn của Thẩm Nguyệt.
Khi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, nàng cảm thấy hắn cứ mờ mờ ảo ảo, mi mục thanh tú như họa, đẹp đến mức không chân thực.
Tô Vũ im lặng hồi lâu không nói gì.
Thẩm Nguyệt mở lời trước: “Chàng đang suy tính gì trong lòng thế”.
Tô Vũ trả lời: “Tính xem nên giết người thế nào”.