Chương 799
Đường nét cơ thể hắn hiện rõ dưới ánh nến, trong mắt toát ra âm u lạnh lẽo hệt như Tu La, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng như Phật Đà.
Toàn thân thủ thành không thể động đậy, trên xương sống còn bị Tô Vũ chuẩn xác cắm xuống một cây ngân châm.
Nhưng đầu lưỡi vẫn còn đó, vừa nhìn thấy Tô Vũ bước qua, gã lập tức há miệng muốn la to.
Tô Vũ đã chuẩn bị từ sớm, hơi khom người xuống, tiện tay vơ lấy tấm vải gấm trên ghế, vo lại rồi nhét vào trong miệng thủ thành, sau đó khe khẽ nói: “Đại nhân biết quá nhiều, xem ra gian phu ta đây chỉ còn con đường giết người diệt khẩu”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy hai chữ “gian phu” từ trong miệng hắn nói ra, chẳng những không cảm thấy thô tuc quê mùa, trái lại giọng điệu thản nhiên rõ ràng kia còn khiến lòng nàng rung động.
Trong lòng thủ thành nóng như lửa đốt, gã vừa lắc đầu vừa phát ra âm thanh ú ớ.
Tô Vũ không chần chừ quá lâu, trong tay cầm hai cây ngân châm, một cây đâm vào trong yết hầu, một cây đâm vào sau gáy thủ thành.
Thoáng chốc, thủ thành dần dần không giãy giụa nữa.
Tô Vũ lại lấy tấm vải trong miệng gã ra, bây giờ gã đã là kẻ có miệng mà không thể nói chuyện, thân thể không thể cử động, chỉ còn con ngươi có thể xoay chuyển, lỗ mũi có thể hít thở.
Tô Vũ khẽ hỏi Thẩm Nguyệt đang lúng túng đứng ở bên cạnh: “Nếu là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?”
Thẩm Nguyệt rủ mắt nhìn thủ thành, nói: “Ta sẽ cắt đứt cổ gã”.
Thủ thành sợ hãi trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.
Gã còn tưởng rằng đêm nay Thẩm Nguyệt tự dâng tới cửa cho gã mua vui, không ngờ nàng lại là đến để lấy mạng mình.
Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, hắn nhấc thủ thành lên, trông nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng cơ thể thủ thành to béo là thế, nếu tay không có sức lực, sao có thể nhẹ nhàng xách gã lên như vậy.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng một tay để di động thủ thành này.
Tô Vũ đặt thủ thành lên giường.
Tiện tay vén rèm trướng bên giường, hắn mới nói: “A Nguyệt, mang nước ấm trên bàn qua đây”.
Trong ấm vẫn còn đầy nước, Thẩm Nguyệt đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ hờ hững trải rèm trướng cạnh giường lên mặt thủ thành, sau đó rót nước trong ấm xuống, thấm ướt rèm trướng.
Thủ thành lập tức há to miệng, cảm thấy hít thở khó khăn, lồng ngực cũng bắt đầu trập trùng.
Loại cảm giác kề cận cái chết khiến gã sợ hãi cực độ, biết rõ người của mình đang canh giữ trong viện, nhưng gã lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Thân thể gã căng cứng, cơ đùi giật giật, chỉ nhúc nhích thôi cũng vô cùng khó khăn, nhưng gã vẫn cố gắng nhích mũi chân để đạp vào nút cơ quan ở chân giường.
Trông rất giống cử động vô thức trong lúc giãy giụa sắp chết.
Lúc đó Thẩm Nguyệt cũng không để ý lắm.
Tiếp đó, Tô Vũ bình tĩnh đắp thêm một lớp vải thứ hai lên trên mặt thủ thành, phủ kín cả gương mặt gã, sau đó lại thấm ướt nó.
Lồng ngực của thủ thành trập trùng nhanh hơn nhưng lượng không khí gã có thể hít được lại càng lúc càng ít dần.