81: Ta Thật Sự Rất Cảm Ơn
Căn phòng trong đêm chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, ngoài ra thì chẳng có gì khác.
Thẩm Nguyệt hơi thả lỏng, hít một hơi thật dài.
Mũi của nàng rất mẫn cảm, ngoại trừ mùi hoa tường vi ra thì nàng còn ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt nhạy cảm nhận thấy được có thứ gì đó không đúng, trong phòng không một bóng người, nhưng nàng lại cảm thấy đúng là có người đã tới đây.
Nàng không kịp suy ngẫm gì, vội vàng xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Một mình nàng đứng ở cửa viện nhưng viện vẫn trống rỗng.
Sáng hôm sau, Liên Thanh Châu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.
Thẩm Nguyệt vừa húp cháo vừa hỏi hắn: “Hôm qua ngươi đến Tường Vi Viện hả?”
Bàn tay cầm thìa của Liên Thanh Châu hơi khựng lại: “Sao tại hạ dám đường đột như thế chứ, tại hạ chưa từng đi qua đó”.
Thẩm Nguyệt khẽ giật lông mày, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của Liên Thanh Châu tới chỗ mình.
Hai gương mặt sát lại gần, Thẩm Nguyệt thậm chí thấy được sự kinh ngạc trong mắt Liên Thanh Châu.
Nàng không chút ngại ngừng mà khẽ hít hà vạt áo của Liên Thanh Châu.
Động tác này nhìn từ ngoài vào thì vô cùng kỳ lạ.
Đến cả Ngọc Nghiên cũng kinh ngạc tới mức rơi đũa.
Công, công chúa đây là… trực diện quá đi mất! Ngay giữa ban ngày ban mặt!
Cả người Liên Thanh Châu căng lại, hỏi: “Công chúa đang muốn sàm sỡ tại hạ hả?”
Thẩm Nguyệt hơi buông lỏng tay, khẽ cau mày nói: “Không phải ngươi, trên người ngươi không có mùi trầm hương, phủ của ngươi có ai thích trầm hương không?”
Mí mắt Liên Thanh Châu nhảy dựng lên rồi buông thõng mắt, sửa sang lại vạt áo như không có việc gì: “Tại hạ bình thường không dùng trầm hương, chắc là công chúa ngửi sai?”
Hắn oán thầm, sao mũi công chúa linh như thế chứ?
Hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã truyền đến một tiếng quát lạnh: “Các ngươi đang làm chuyện gì đây?!”
Khi ấy Thẩm Nguyệt đang dựa sát vào Liên Thanh Châu, không kịp đẩy ra, nàng quay đầu lại nhìn, híp mắt.
Một bóng người cao lớn đứng ở thiện phòng, nắng sớm chiếu ngược vào hắn ta, nhưng không khó để nhận ra đây là ai.
Không ngờ là Tần Như Lương!
Liên Thanh Châu thoáng chốc nở nụ cười: “Đúng là khách quý hiếm gặp…”
Liên Thanh Châu còn chưa dứt lời thì đã thay đổi sắc mặt, lồng ngực hắn bỗng nặng hơn.
Hắn run rẩy nhìn Thẩm Nguyệt ôm lấy cổ mình, xoay người yên vị trong lồng ngực, cả hai nhìn nhau, hắn lập tức nói: “A”.
Thẩm Nguyệt thuận tay múc cháo đưa vào miệng Liên Thanh Châu, nói: “Tiểu Châu Châu, nào, uống chút cháo nè~”
Liên Thanh Châu thuận theo há miệng, không thể không giữ lấy eo của nàng, sợ nàng sơ sẩy ngã chổng vó, thế mà cũng lộ ra được vẻ tình chàng ý thiếp nồng thắm.
Thỉnh thoảng còn ghé tai thì thầm, nào giống bạn bè chứ, rõ ràng là đi gặp tình nhân!
Liên Thanh Châu cắn răng, khẽ nói với nàng: “Công chúa đúng là… nặng thật”.
Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, nói từ kẽ răng: “Ngại quá, dạo này ta ăn hơi nhiều, trong bụng ta còn đang có một đứa bé kia kìa”.
Ngoài cái bụng hơi lớn ra thì Thẩm Nguyệt cũng không nặng, chỉ đáng thương Liên Thanh Châu là một thương nhân tay trói gà không chặt, ôm nàng thật sự rất tốn sức.
Thẩm Nguyệt vỗ lưng Liên Thanh Châu, lại nói: “Liên hồ ly, ngươi thế này là không ổn rồi.
Sau này không ôm được thê tử thì chết, bây giờ coi như cho ngươi luyện tay”.
Liên Thanh Châu dở khóc dở cười, không thể chịu được nữa: “Ta thật sự rất cảm ơn công chúa đấy”.
“Không cần khách khí”.
“…”
Rõ ràng là nàng đang sợ thiên hạ không loạn, kéo hắn diễn cùng, lại còn nói là cho hắn luyện tay?
Tần Như Lương sáng nay mới biết tin Thẩm Nguyệt đúng là cả đêm không về.
Hắn ta dạo này luôn tràn đầy lửa giận, bèn trực tiếp xông đến nhà Liên Thanh Châu, đến quản gia cũng không cản nổi.
Hắn ta đến để bắt gian, để xem xem Thẩm Nguyệt đang làm cái trò gian díu gì ở bên ngoài!
Không ngờ Thẩm Nguyệt khi thấy hắn ta thì không hề có ý thu liễm, ngược lại còn ôm ấp yêu thương ngay trước mặt hắn ta!
“Nào, Tiểu Châu Châu, thêm một miếng nữa~”
Liên Thanh Châu nhìn Tần Như Lương, nói: “Tướng quân có ăn không? Ngồi xuống ăn chung với bọn ta nhé?”
Tần Như Lương nhấc chân đi tới, sau đó vung chưởng đánh tan bàn ăn thành mây khói.
Thẩm Nguyệt bắt đầu hơi nổi giận.
Xem ra Liễu Mi Vũ và Hương Phiến ở phủ tướng quân còn chưa đủ ra sức, vẫn khiến Tần cẩu này đến đây tìm nàng?
Thẩm Nguyệt tiện tay ném luôn bát cháo trên bàn về phía Tần Như Lương, Tần Như Lương bắt lấy, ánh mắt băng giá như mùa đông.
Thẩm Nguyệt nói: “Con mẹ nó chứ, đầu ngươi bị kẹt vào khe cửa hay gì?”
Tần Như Lương nói: “Ta chỉ hỏi cô một câu, hôm nay cô có về cùng ta hay không?”
“Ta không về thì sao?”
Tần Như Lương liền nhìn Liên Thanh Châu: “Vậy ta sẽ đánh cho mặt hắn biến dạng luôn”.
Thẩm Nguyệt nhìn sang Liên Thanh Châu, cái tên này ôm nàng một tí đã mệt rồi, nếu thật sự đánh nhau với Tần Như Lương thì sẽ bất hạnh lắm.
Thẩm Nguyệt thấy mình đã ăn xong kha khá, Tần Như Lương dù không đến thì nàng cũng định quay về, liền khoát tay buồn bã nói: “Liên hồ ly, bà đây về nhé”.
Liên Thanh Châu khẽ giật mí mắt: “Công chúa, tại hạ phái kiệu ra đưa công chúa về”.
Tần Như Lương lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Khỏi cần”.
Lúc ra ngoài cửa, cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cũng đang ở đó, nhưng Tần Như Lương không để nàng lên kiệu mà thô lỗ kéo tay nàng đi.
Thẩm Nguyệt lảo đảo mấy bước, Ngọc Nghiên ở sau lưng thấy vậy thì run rẩy nói: “Tướng quân xin tự trọng! Công chúa đang mang thai!”
Tần Như Lương cười khẩy: “Nàng ta mang thai nhưng có tự trọng đâu, bản tướng quân việc gì phải tự trọng?!”
Đi ra khỏi ngõ nhỏ thì chính là phố xá sầm uất.
Thẩm Nguyệt tức giận phun trào: “Tần cẩu, tối hôm qua ngươi chắc chắn là không được thỏa mãn dục vọng đúng không!”
Tần Như Lương hít sâu một hơi, trên đường phố mà Thẩm Nguyệt dám nói như thế, khiến cho người qua đường đều ngoái lại nhìn.
Đúng thật, nhìn hắn ta kéo một người phụ nữ có thai đi trên đường như thế, rất là giống dáng vẻ đang thèm khát dục vọng.
Một giây sau, Thẩm Nguyệt liền cất giọng hô: “Đến xem đi, có người ngược đãi phụ nữ có thai này!”.
Khi Tần Như Lương quay đầu lại thì gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng hắn ta vẫn phải buông Thẩm Nguyệt ra.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa nói: "Để xem ai mất mặt hơn!"
Có một vài người qua đường dừng lại xem náo nhiệt nhưng khi không thấy Tần Như Lương bạo hành thì liền bỏ đi. Sau đó Tần Như Lương cũng không động vào Thẩm Nguyệt nữa.
Thế là Thẩm Nguyệt liền mang theo Ngọc Nghiên đi thẳng.
Tần Như Lương sốt ruột đi theo sau, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhân tình của cô chính là Liên Thanh Châu?"
"Hửm?"
Hai mắt Tần Như Lương rực lửa, hắn ta nói: “Cô và hắn đã tư thông với nhau từ lâu rồi đúng không?”, nói đoạn hắn ta lại cười gằn, chỉ hận không thể dùng hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời để miêu tả Thẩm Nguyệt: “Ta thật không ngờ khi cô còn là một kẻ ngốc thì đã phóng đãng thấp hèn đến như vậy! "
"Một mặt cô cầu xin hoàng thượng gả cho ta, mặt khác lại tư thông với nam nhân khác sau lưng ta, Thẩm Nguyệt cô đúng là một nữ nhân vừa mưu mô vừa bẩn thỉu không ai bằng!"
Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng, nàng nói: "Ngươi có biết trò hề trong miệng ngươi lúc này nghe đáng ghê tởm đến mức nào không? Ngươi không cần làm ra vẻ quan tâm đến chuyện đó trước mặt người khác".
Dứt lời, nàng liền quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
Tần Như Lương ở sau lưng vẫn nói: "Sao, cô dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao? Đã ôm cái bụng như vậy mà còn không biết kiềm chế, ngày đêm chạy tới nhà nhân tình! Nữ nhân dơ bẩn giống như cô chỉ sợ rằng người bình thường không thể thỏa mãn nổi, chỉ có quỷ mới biết đêm qua các người đã làm gì với nhau, nói không chừng còn vui vẻ đến mức chẳng để ý gì đến cái bụng của mình!"
Thẩm Nguyệt dừng lại.
Ngọc Nghiên tức giận đến mức định quay đầu lại quát nhưng Thẩm Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta nói: "Ta đã nói với ngươi thế nào, chó cắn ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ cắn lại chó hay sao?"
Thẩm Nguyệt chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Như Lương rồi chế nhạo nói: "Ngươi nói xem ta có quan tâm hay không? Chuyện quanh ta có bao nhiêu đàn ông cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hồi tâm chuyển ý thích ngươi như trước sao? Ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm Nguyệt ta làm mất mặt phủ tướng quân? Kẻ như ngươi có tư cách gì mà phán xét Thẩm Nguyệt ta có bại hoại hay không?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Nếu như ngươi vội vàng muốn đổ tội tư thông cho thê tử của mình như vậy thì ta cũng không ngại hành xử đúng với tội lỗi mà ngươi gán cho ta!"
Những lời khó nghe mà Tần Như Lương vừa nói ra khá nhỏ, người trên phố không thể nghe thấy được rõ ràng.