Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 814

Chương 814

Dân chúng tị nạn nhìn thấy Thẩm Nguyệt từ xa thì đều phấn chấn hô to: “Công chúa Tĩnh Nguyệt đã tới rồi!”

Dân chúng tị nạn rất biết ơn Thẩm Nguyệt, ngay cả những người dân trong thành cũng khâm phục kính yêu nàng.

Người dân trong thành cũng tự động quyên góp, mang y phục không còn mặc vừa trong nhà đến khu tị nạn để cho dân tị nạn có thêm y phục giữ ấm qua mùa đông.

Dân chúng liên kết thành một thể, tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn mới hiểu được chân tình.

Từ kinh thành cách xa 800 dặm đã truyền đến thánh chỉ thứ hai, vẫn là mệnh lệnh cho Thẩm Nguyệt ngay lập tức hồi kinh.

Bây giờ thành Giang Nam do Trịnh Nhân Hậu quản lý, thánh chỉ tất nhiên được giao cho Trịnh Nhân Hậu thay triều đình tuyên chỉ.

Trịnh Nhân Hậu không dám chậm trễ, ông ta cầm thánh chỉ trong tay, vội vàng đi đến yết kiến.

Chỉ có điều ông ta không gặp Thẩm Nguyệt, chỉ gặp Tô Vũ ngoài hành lang.

Tô Vũ nói: “Công chúa đã đi cùng Hạ phó sứ và Tần tướng quân đến thăm dân tị nạn. Đại nhân tìm công chúa có việc gì không?”

Trịnh Nhân Hậu nói: “Hạ quan tìm Tô đại nhân cũng được. Lúc nãy thánh chỉ đã từ kinh thành truyền đến”.

Tô Vũ vươn tay về phía ông ta, ông ta cung kính bước tới, hai tay cầm thánh chỉ giao cho Tô Vũ.

Thánh chỉ này vốn dĩ phải do Thẩm Nguyệt tự mình tiếp chỉ, Trịnh Nhân Hậu cũng phải làm giống như gã thủ thành lúc trước, phải tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người.

Nhưng bây giờ thánh chỉ đã nằm trong tay Tô Vũ nên mọi quy tắc cũ đều được miễn đi.

Tô Vũ mở thánh chỉ ra rồi liếc nhìn thoáng qua sau đó đóng lại nói: “Ta sẽ mang thánh chỉ này chuyển cho công chúa”.

Trịnh Nhân Hậu nói: “Có cần hạ quan phái người hộ tống công chúa hồi kinh hay không?”

“Trịnh đại nhân không cần phải quan tâm đến chuyện này, chỉ cần chuyên tâm quản lý cho tốt thành Giang Nam là được”, Tô Vũ nói: “Để cho dân tị nạn ở lại khách đi3m trong thành cũng không phải là kế lâu dài, sau khi thiên tai qua đi thì thành Giang Nam phải chú trọng phát triển sinh kế để khôi phục sự phồn hoa ban đầu, đến lúc đó dân tị nạn cũng không thể tiếp tục ở lại trong thành”.

“Hạ quan xin nghe theo lời Tô đại nhân chỉ giáo”.

Tô Vũ nói: “Trịnh đại nhân có thể phân công sắp xếp để họ khai khẩn đất hoang mở rộng thành. Những người đồng ý ở lại làm việc thì cho định cư ở vòng ngoài thành, những người không đồng ý ở lại thì cho ra khỏi thành tự tìm kế sinh nhai khác”.

Trịnh Nhân Hậu nói: “Có lẽ chỉ có một số ít dân tị nạn không muốn ở lại”.

“Tùy đại nhân, chỉ cần đại nhân không hủy hoại danh tiếng của công chúa Tĩnh Nguyệt và không gây thêm bất bình cho quần chúng là được”, Tô Vũ nhìn Trịnh Nhân Hậu rồi lãnh đạm nói: “Nếu như triều đình phái người khác đến quản lý Giang Nam thì Trịnh đại nhân có biết phải ứng phó thế nào không?”

“Tô đại nhân yên tâm, hạ quan nhẫn nại biết bao nhiêu năm mới có thể đổi được cục diện như ngày hôm nay, hạ quan nhất định sẽ không cho phép đám quan lại sâu mọt ở triều đình đến hại thành Giang Nam nữa. Hạ quan nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ tốt thành Giang Nam và những người dân ở đây, thành cùng nơi này đích dân chúng, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Tô đại nhân”.

Bình Luận (0)
Comment