Chương 845
Tô Vũ có chút đăm chiêu, Thẩm Nguyệt còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì đã bị hắn gọi lại.
Hắn nói: “Nếu như nàng nhất định muốn quay về thì ta cũng không phải là không có cách”.
Vừa nói hắn vừa bước đến phía sau lưng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nghĩ hắn đã thay đổi chú ý.
Mặc dù Thẩm Nguyệt đã rất tức giận khi phát hiện ra thánh chỉ, nhưng cho dù nàng cố chấp thì nàng vẫn hiểu Tô Vũ.
Nhưng bây giờ bọn họ đang có những lập trường khác nhau và đưa ra những quyết định cũng khác nhau.
Cũng may mật chỉ này xuất hiện chưa quá hai ngày, vẫn chưa quá muộn, còn kịp tính toán lại.
Thẩm Nguyệt không ép Tô Vũ phải cùng tiến cùng lùi với mình trong chuyện này nhưng nếu Tô Vũ sẵn sàng cùng nàng giải cứu Bắp Chân thì nàng vẫn cảm thấy rất cảm kích và vui sướng.
Nàng có thể bớt tức giận và lo lắng, cố gắng bình tĩnh lại để bàn bạc những kế hoạch lâu dài cùng với Tô Vũ.
Vì thế, Thẩm Nguyệt đã quay đầu lại nhìn hắn rồi hỏi: “Chàng đã thỏa hiệp…”, nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì Tô Vũ đã bất thình lình giơ tay chạm vào gáy của nàng rồi khẽ kéo nàng lại. Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy sau gáy run lên, trước mắt mờ mịt, miệng chỉ kịp phát ra thêm một chữ “…sao?”
Thẩm Nguyệt ngay lập tức đứng không vững rồi ngã vào trong lòng của Tô Vũ.
Tô Vũ thuận thế ôm lấy nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Thật ra cũng không có”.
Ngay khi ý thức bị nhấn chìm, Thẩm Nguyệt vô cùng buồn bực với bản thân mình.
Nàng không ngờ rằng Tô Vũ đột nhiên ra tay đánh ngất nàng, mà nàng còn ngây thơ tưởng rằng Tô Vũ sẽ thỏa hiệp.
Uổng cho nàng cố gắng thấu hiểu cho hắn, thế rồi nàng tự cho mình là đúng, không hề phòng bị gì với Tô Vũ mới để hắn đạt được ý đồ. Người này đúng là cố chấp và đáng ghét hơn mình nghĩ nhiều!
Nếu Thẩm Nguyệt vẫn còn tỉnh, có thể cử động, có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ tức giận đáp trả rồi mắng hắn cẩu huyết lâm đầu!
Tiếc rằng mọi thứ đã muộn rồi.
Ý thức còn sót lại của nàng cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, sau đó chìm vào giấc ngủ cùng cơ thể nàng.
Dù đã ngất xỉu nhưng Thẩm Nguyệt vẫn vô cùng nóng ruột, nàng nhíu chặt hàng lông mày, chưa từng thả lỏng chút nào.
Cơ thể mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để cứu Bắp Chân. Tiềm thức chìm lắng của nàng đang giục đại não mau chóng tỉnh táo hơn.
Khi Thẩm Nguyệt mở mắt ra, màn đêm bên ngoài vừa tối vừa tĩnh lặng, chắc đang là lúc canh ba nửa đêm.
Đầu nàng vẫn còn choáng váng, noãn trướng đơn giản trên đỉnh đầu đang thoáng lay nhẹ trước mắt.
Nàng nhắm mắt, lắc đầu cho tỉnh, đến khi mở mắt ra lần nữa mới cảm thấy cơn choáng kia giảm bớt.
Sau gáy vẫn còn cảm giác tê dại, Tô Vũ ra tay nặng thật đấy, trong lòng Thẩm Nguyệt như sắp bốc hỏa lên.
Nàng vô thức định nhỏm người ngồi dậy, kết quả là nhúc nhích rồi uốn éo một hồi mới phát hiện bản thân không cử động nổi.
Thẩm Nguyệt định thần nhìn lại mới phát hiện hai tay và hai chân mình bị trói lại bằng tơ lụa mềm mại. Tuy rất mềm mại, nhưng tơ lụa vẫn bị thắt nút chết ở cánh tay và mắt cá nhân của nàng.