Chương 847
Thẩm Nguyệt tiếp tục vùi đầu đấu tranh cùng dây lụa của nàng, Tô Vũ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian cứ trôi đi từng chút một trong tình cảnh giằng co này.
Về sau Thẩm Nguyệt cũng mệt mỏi, bất kể nàng dùng sức lực mạnh cỡ nào cũng không thể thoát nổi. Dù đã toát vã mồ hôi, nàng vẫn cố giãy giụa rồi thở hồng hộc, hai cổ tay hằn lên những vết đỏ.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, định đổi một cách nói chuyện khác để thuyết phục Tô Vũ, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Tô Vũ, cổ tay ta đau quá, chàng cởi trói cho ta được không? Trói như thế này làm ta không thoải mái, không thể ngủ nổi”.
Tô Vũ mở mắt ra, hắn thực sự chịu thua chiêu này, nghiêng người đối mặt với Thẩm Nguyệt, cầm lấy đôi tay nàng, nhìn vết trói hằn trên đó mà ngón tay vô thức mân mê, trong đôi mắt bình tĩnh chỉ toàn vẻ đau lòng.
Nhất thời, lòng dạ Thẩm Nguyệt cũng mềm nhũn theo.
Tô Vũ hỏi: “Biết đau mà sao còn cố sức như vậy? May mà dây lụa này mềm mại chứ không như dây thừng, chỉ cần giãy một tí thôi là rách da rồi”.
“Vậy chàng cởi trói cho ta đi”.
“Ta bôi thuốc cho nàng trước”.
Tô Vũ đứng dậy đi lấy thuốc, chăm chú bôi thuốc lên hai cổ tay cho Thẩm Nguyệt. Chẳng bao lâu, cảm giác mát lạnh ập đến, cơn đau bỏng rát cũng dần tiêu tan.
Thẩm Nguyệt vẫn cố dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy chàng có thể cởi trói cho ta chưa?”
Tô Vũ cất thuốc đi rồi nằm lại bên cạnh nàng: “Lần này chỉ cần nàng không giãy giụa quá mạnh thì sẽ không đau nữa”.
“…”, Thẩm Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không thể nhịn nữa: “Tô Vũ, rượu phạt chàng không uống, rượu mời cũng không uống phải không!”
Tô Vũ đáp: “Nàng biết đấy, ta không uống rượu”.
Thẩm Nguyệt sắp tức đến nghẹt thở, lập tức trở mặt luôn: “Chàng có tin ta gọi người tới, tố cáo chàng phi lễ không!”
Tô Vũ nhìn nàng rồi hỏi: “Trong viện tử này chỉ có bốn người chúng ta, nàng muốn gọi ai tới?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vẫn còn Tần Như Lương và Hạ Du! Hạ Du bị người này thu phục thì thôi, chứ Tần Như Lương không bị hắn mua chuộc, nếu Tần Như Lương có thể nghe thấy nàng hét lên phi lễ, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới giải cứu!
Thế nên Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta gọi Tần Như Lương đến!”
Tô Vũ mỉm cười rất điềm nhiên: “Trái tim của Tần tướng quân đã bị nàng tổn thương quá sâu rồi, hắn ta quan tâm đến chuyện giữa hai ta làm gì”.
Có lẽ vì bị nụ cười cực kỳ thản nhiên của Tô Vũ chọc giận nên Thẩm Nguyệt thực sự lớn giọng hét lên.
Nàng không mong Hạ Du tới cứu nàng, nhưng vẫn gọi tên Hạ Du vài lần, quả nhiên tên phản đồ Hạ Du này không hề xuất hiện, sau đó mới gọi tên Tần Như Lương.
Ban đầu Tần Như Lương cũng không đáp lời, không xuất hiện.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ thoáng hơn, nàng hô ầm lên: “Tô Vũ, chàng đừng qua đây! Đừng tưởng rằng bây giờ chàng trói chân tay của ta là có thể… có thể, có thể cưỡng ép ta! Ta sẽ không khuất phục đâu! Á, đồ khốn nạn, chàng cởi y phục của ta làm gì, đừng mà…”
Thẩm Nguyệt giãy giụa nhiều quá nên mệt, nằm trên giường vừa thở hồng hộc vừa biểu diễn bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.