Chương 850
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ngươi là thừa tướng Đại Sở, ta và hoàng đế là kẻ địch, về sau cũng sẽ là kẻ địch với cha ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa? Ngươi không sợ hoàng đế Đại Sở sẽ bắt cha ngươi và cả Hạ gia làm con tin để ép buộc ngươi sao?”
Hạ Su sững sờ, im lặng hồi lâu.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu ngày đó tới thật thì hắn ta nên lựa chọn thế nào đây?
Suy cho cùng, hắn ta không thể vứt bỏ người nhà nhưng cũng không muốn phản bội Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Tin ta đi, nếu còn đi tiếp thì sớm muộn cũng có ngày ngươi phải đối diện với tất thảy những thứ đó”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Cả ngươi nữa, ngươi cũng không định về kinh sao? Phủ tướng quân bao nhiêu nhân khẩu như vậy làm sao đây? Còn cả Mi Vũ mà ngươi yêu thương nhất nữa, nên làm thế nào?
Ngươi vốn là đại tướng quân của Đại Sở, dù cho bị phế bỏ cả hai tay, sau khi về triều không thể làm đại tướng quân nữa thì hoàng đế cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi để tránh bị người dân lên án.
Nhưng bây giờ ngươi cự tuyệt về triều, một người vốn là tay sai đắc lực, giờ lại muốn đối đầu với hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không sợ bị gọi là chó săn của đám phản loạn à? Ngươi không sợ phủ tướng quân bị tịch thu, cả nhà bị chém đầu à? Ngươi không sợ Mi Vũ của mình lại bị đày đi xa lần nữa, trở thành kỹ nữ nô tỳ sao?”
Sao Tần Như Lương có thể chưa từng nghĩ tới những chuyện đó.
Thế nhưng, hiện giờ hắn ta đã rơi vào tình thế lưỡng nan, muốn đạt được điều gì, ắt sẽ phải mất đi thứ nào đó.
Hắn luôn hy vọng bản thân có thể tìm ra một cách vẹn toàn là giúp cả phủ tướng quân tránh được tai ương, đồng thời cũng bảo vệ được Thẩm Nguyệt bằng chính năng lực của mình.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: “A Nguyệt chỉ mới nói vài câu đã đâm trúng nỗi lòng của mọi người”.
Tiếp đó hắn lại bảo: “Nếu Tần tướng quân và Hạ công tử muốn quay về thì Tô mỗ cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mọi người không đủ quyết tâm, vậy còn xuôi nam làm gì nữa, chẳng bằng ai về nhà người đó đi!”
Hiếm khi nàng có thái độ tiêu cực và lạnh nhạt như thế.
Lúc vào đến vùng đồng nội, cả nhóm người tới một căn nhà biệt lập, vừa hay nơi này có bốn gian phòng.
Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt vào phòng, đặt nàng lên giường giống trước đó.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn nằm, chỉ muốn ngồi”.
“Được”.
Thế là Tô Vũ đặt nàng ngồi xuống một chiếc ghế, trói người và ghế lại với nhau.
Làm vậy thì dù Thẩm Nguyệt muốn mài đứt dây lụa trên cổ tay bằng cách cọ vào ghế, âu cũng chỉ tốn sức mà thôi.
Chân nàng bị cột vào chân ghế, dù muốn đứng dậy cũng không thể làm nổi.
Thẩm Nguyệt vô cùng tức giận, nói: “Chàng đề phòng ta đến thế cơ à? Võ công của chàng giỏi hơn ta, chạy nhanh hơn ta, rốt cuộc tại sao chàng lại đề phòng ta tới mức này!”