Chương 882
Ánh mắt của Tần Như Lương lộ rõ vẻ tức giận, nhưng phần nhiều là thất vọng.
Hắn ta nói: “Đến hiện giờ, nàng vẫn còn trách mọi thứ lên đầu Thẩm Nguyệt, người thực sự độc ác, tâm địa rắn rết, rốt cuộc là nàng ấy hay là nàng?”
Liễu Mi Vũ không khỏi run rẩy: “Tướng quân có ý gì?”
Tần Như Lương đáp: “Nàng nói ta không chịu tin nàng nữa, đúng vậy, trước kia, hễ xảy ra chuyện gì, ta chẳng cần nghĩ ngợi cũng đứng về phía nàng, mà nàng thì luôn mặc sức lãng phí niềm tin của ta dành cho mình…”, hắn ta nhìn Liễu Mi Vũ: “Bây giờ nó đã bị nàng phung phí hết rồi”.
“Không phải… ta không hề…”
“Khi xưa, lúc hai ta thành thân, là nàng nhân lúc ta ra ngoài làm việc công, hủy hoại dung nhan của Thẩm Nguyệt, rồi đuổi nàng ấy ra khỏi cửa?”, Tần Như Lương bình tĩnh hỏi.
Liễu Mi Vũ căm hận nhìn sang Thẩm Nguyệt: “Tướng quân, chàng đừng nghe nàng ta ăn nói hàm hồ! Chàng cùng nàng ta quay về, chẳng lẽ định vứt bỏ hết tình cảm của hai ta ngày trước sao?”
Tần Như Lương nhìn thẳng vào gương mặt nàng ta: “Ta không nghe nàng ấy nói, ta nghe Hương Phiến ở Minh Nguyệt Lâu nói, kể rõ rành những chuyện xưa cũ cho ta”.
Liễu Mi Vũ run bần bật, đồng tử nở to: “Chàng tới Minh Nguyệt Lâu gặp Hương Phiến!”
Tần Như Lương đáp: “Còn cả lần đó nữa, nàng cũng dùng kéo cắt vụn chiếc váy của mình, để lại vết tích toàn thân, chính nàng đổ oan cho Thẩm Nguyệt. Lần đó thai nhi trong bụng Thẩm Nguyệt chưa ổn định, ta suýt nữa đã phạm sai lầm lớn”.
“Không… không… Hương Phiến lừa chàng đó… những việc đó là do nàng ta không cam tâm nên ghi hận, báo thù ta…”
“Sự kiện có đỉa trong hồ nước, nàng và Hương Phiến dẫn Thẩm Nguyệt qua đó, vì định đẩy nàng ấy xuống hồ, để nàng ấy bị đỉa trong hồ hút máu đến chết, đúng chứ?”, Tần Như Lương không để lộ thái độ gì: “Thế nhưng sau này người rơi xuống là nàng, nàng bèn cắn trả Thẩm Nguyệt”.
“Không phải… không phải thế đâu!”
“Những thứ này cũng đành thôi, may mà sau cùng không ai gặp vấn đề gì”, Tần Như Lương nói rồi sắc mặt bỗng chốc sa sầm: “Mi Vũ, sự việc tử hà xa, nàng vẫn còn nhớ chứ?”
Hơi thở của Liễu Mi Vũ nghẹn lại, nặng nề ngã ngồi xuống đất.
Tần Như Lương trầm giọng hỏi: “Khi ấy nàng trúng độc tỏa thiên hầu, chỉ còn thoi thóp, đại phu nói rằng phải dùng tử hà xa để làm thuốc dẫn, nàng mới khỏi được. Ta ở bên ngoài tìm kiếm hai ngày trời, không tìm được tử hà xa thích hợp, sau cùng đành phải hướng ma trảo về phía Thẩm Nguyệt. Liễu Mi Vũ, ngay từ đầu nàng đã tính toán ổn thỏa rồi đúng không?”
“Không hề, ta không hề!”, Liễu Mi Vũ cố gắng ngụy biện: “Là đại phu nói phải dùng tử hà xa, liên quan gì đến ta! Khi ấy độc tính phát tác, ta không biết gì hết!”
“Nhưng tỏa thiên hầu là chất kịch độc, nàng trúng độc bao nhiêu ngày, tại sao độc tính không hề phát tác đến mức tử vong?”
“Có lẽ vì ta trúng độc không quá nặng…”
“Khi giao đấu cùng Dạ Lương, ta lại tiếp xúc với chất độc tỏa thiên hầu. Nghe nói thuốc giải của nó không cần dùng đến tử hà xa gì đó để làm thuốc dẫn, mà là dùng côn trùng độc bào chế với mục đích lấy độc trị độc”.
“Nói bậy, căn bản không phải như thế…”