Chương 909
Mỗi khi nàng sắp không thở nổi, hắn sẽ dừng lại hỏi nàng đã cảm thấy thỏa mãn chưa.
Lặp đi lặp lại như thế, những nụ hôn lúc nông lúc sâu.
Thật hi vọng họ có thể như vậy mãi, cho tới khi trời đất không còn nữa.
Cuối cùng nàng cũng có thể ôm hắn cho thỏa thích, ngón tay mân mê vạt áo của hắn, trái tim được hắn lấp đầy.
Trong lúc mơ màng có tiếng bước chân xuất hiện dưới mái nhà, nàng cũng không để tâm.
Đó là đứa con của bà chủ chạy ra ngoài, thằng bé để một chỏm tóc nhỏ trước trán, mặc áo bông dày, tò mò đứng ở cửa nhìn ngó.
Chủ nhà bước ra che đôi mắt của thằng bé, kéo nó vào trong nhà, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mắng: “Con nít con nôi nhìn gì mà nhìn, mau vào trong đi!”
Đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, họ đang làm gì thế?”
“Đang chơi trò chơi”.
“Con cũng muốn chơi”.
“Trò chơi này chỉ có người lớn mới chơi được! Tuổi của con chỉ được làm bài tập thôi!”
Khi nụ hôn dừng lại, Tô Vũ buông nàng ra, thoáng kéo giãn khoảng cách.
Lồ ng ngực Thẩm Nguyệt phập phồng, nàng thở d ốc, đôi môi sưng đỏ, cái cằm cũng đỏ ửng vì ma sát càng tôn thêm vẻ kiều diễm trên màu da trắng nõn của nàng giữa mùa đông buốt giá.
Nghe được cuộc đối thoại giữa gia chủ và đứa trẻ, nàng không khỏi mím môi cười, đôi mắt loang loáng nước lộ vẻ bất lực, dở khóc dở cười.
Ánh mắt Tô Vũ thâm sâu như xoáy nước, sắp nhấn chìm nàng vào bên trong.
“Ban nãy có đứa trẻ và mẹ của nó trông thấy rồi!”, Thẩm Nguyệt khàn giọng hỏi.
“Không sợ, có ta chắn trước mặt nàng rồi”.
“Chàng đang bịt tai trộm chuông đấy”.
“Ta vẫn chưa thấy đủ”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn, bất đắc dĩ bật cười. Hắn cũng chẳng khá hơn nàng là bao.
Hắn cũng bị giày vò, nếu không sẽ chẳng bất chấp nguy hiểm mà đeo mặt nạ dẫn nàng tới đây.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt như nhạt đi, nàng vươn tay vuốt v3 từng đường nét của hắn: “Tối hôm đó, chàng cố ý thả ta đi, sau cùng chàng vẫn thỏa hiệp”.
“Không thả cho nàng đi, ta sợ nàng hận ta”.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt vòng ra sau gáy Tô Vũ, nàng nhẹ nhàng vân vê: “Đúng là làm khó chàng rồi, rõ ràng có thể né được mà vẫn phải giả bộ trúng đòn của ta, nhắm mắt giả ngất”.
“Nàng ra tay nặng lắm đấy, tuy không ngất đi ngay lập tức, nhưng cũng váng đầu mất một thời gian”.
Thẩm Nguyệt đang nắn b óp bỗng chốc dừng lại, nàng nhẹ nhàng: “Thực ra chàng không nên quay về. Ta và Bắp Chân bị nhốt trong kinh thành, chàng ở bên ngoài vẫn có thể tiếp tục những việc chưa hoàn thành”.
Tô Vũ đáp: “Nhưng ngày sau nếu hoàng đế Đại Sở dùng nàng và Bắp Chân uy hiếp ta, ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì. Nàng quay về rồi, ta còn có thể đi đâu được nữa”.
Hắn vén sợi tóc mai bị bung ra của nàng, thì thầm hỏi: “Nàng tiến cung gặp Bắp Chân chưa, thằng bé có ngoan không?”