Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 912

Chương 912

Tô Vũ trước nay không quá nhiệt tình với trẻ con, có lẽ vì hắn thích yên tĩnh, mà trẻ con thường rất hoạt bát nghịch ngợm, chẳng chịu yên bao giờ.

Có lẽ đứa trẻ này không khiến hắn cảm thấy bài xích, thằng bé mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mà đúng lúc tâm trạng hắn đang vui vẻ, bèn chỉ dạy cho thằng bé đôi câu.

Đứa trẻ chăm chú lắng nghe: “Những gì ngươi nói hình như không giống với tiên sinh lắm, nhưng ta cảm thấy ngươi nói hay hơn”.

Nghe thấy câu này, bà chủ ở bên trong ló đầu nhìn ra, thấy Tô Vũ đang chỉ dạy cho con trai mình, nửa mừng nửa lo.

Mừng vì có người dạy con trai bài vở, tất nhiên là vui rồi, nhưng lo là bởi hắn dạy khác với phu tử trong học đường, lỡ như dạy sai thì phải làm sao?

Thẩm Nguyệt trông thấy biểu cảm phức tạp trên gương mặt của bà chủ mà buồn cười: “Phu nhân có cần ta giúp gì không?”

Bà chủ bèn vẫy vẫy tay với Thẩm Nguyệt, khách sáo nói: “Vị tiểu thư này, cô có thể tiến vào đây một lát không”.

Thẩm Nguyệt tiến vào phòng bếp, mùi thơm của cơm canh nóng hổi xộc thẳng vào mũi: “Thật sự cảm ơn phu nhân cất công xuống bếp vì bọn ta”.

Bà chủ đáp: “Có đâu, hai người chưa ăn cơm, bây giờ đã đến chỗ ta rồi, ta cũng nên tiếp đón hai vị. Tiểu thư, mong cô chớ chê cười, ta chưa từng đi học, chẳng biết nổi mấy chữ, vị công tử bên ngoài kia… Ban nãy ta nghe tiểu tử nhà ta nói hắn dạy khác với phu tử?”

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Tô Vũ, nhướn mày mỉm cười nhẹ bẫng như không: “Chàng ấy giỏi giang hơn phu tử trong học đường nhiều, cũng không phải gặp ai cũng dạy, có lẽ vì nghe đứa bé đọc bài vở sai hết nên chàng ấy mới đứng ra dạy dỗ vài câu”.

Thẩm Nguyệt nói rồi giả bộ định ra ngoài: “Nếu phu nhân không yên tâm, ta bảo chàng ấy đừng nói nữa là được”.

Nàng còn chưa ra đến cửa, bà chủ đã vội vàng kéo lại, gật đầu liên tục: “Ấy, ta yên tâm mà! Ta yên tâm tuyệt đối! Chỉ cần vị công tử kia không chê việc dạy con trai ta, ta mừng còn chẳng kịp ấy chứ!”

Phu nhân nhanh nhẹn thêm thanh củi vào bếp lò, chùi tay vào tạp dề rồi quay đầu nói với Thẩm Nguyệt: “Ta thấy vị công tử kia và tiểu thư trai tài gái sắc, trông thực sự rất xứng lứa vừa đôi”.

Nữ nhân ở gần nhau rất dễ trở nên hóng hớt.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt nghe thấy câu này mà cực kỳ hài lòng. Nàng bất giác liếc nhìn Tô Vũ ở ngoài vườn, lần đầu thấy cảm giác bị bàn luận cùng hắn thật là tốt.

Bà chủ cũng tận mắt chứng kiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đứng ôm hôn bên cửa khiến người ta đỏ mặt và tim đập nhanh, tất nhiên cũng biết quan hệ của hai người rất thân mật, tình nghĩa sâu nặng.

Bà chủ nói thêm: “Chẳng qua phải chăng bên ngoài có người tìm hai vị, hai vị mới trốn tới sân của ta?”

Thẩm Nguyệt đáp: “May nhờ phu nhân không tiếc ra tay giúp đỡ, bọn ta thô lỗ xông vào nhà dân, kinh động tới phu nhân, mong được lượng thứ”.

Bà chủ xua xua tay: “Ấy, đừng khách sáo với ta, chuyện nhỏ nhặt thôi, nên làm mà. Khi ấy ta cũng giật mình một phen, may mà phản ứng kịp thời mới không hô hoán ầm ĩ”.

Bà ta nói rồi hướng ánh mắt ái muội về phía nàng: “Tiểu thư và vị công tử kia… là trốn nhà đi phải không?”

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật.

Bình Luận (0)
Comment