Chương 994
Tần Như Lương nhấp môi nói: “Đã là lúc này rồi mà cô vẫn không quên cậy mạnh?”
Thẩm Nguyệt hờ hững nói: “Ngươi không vẹn toàn, ta không vẹn toàn, ai ra tay cũng như nhau thôi. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, ta có thể đối phó thì sẽ tự làm”.
Trong ngõ cụt vô cùng yên ắng. Những sát thủ áo đen thả nhẹ hô hấp, kiếm trong tay vẫn tí tách máu tươi.
Kẻ bám đuôi vừa rồi vẫn sống sờ sờ, bây giờ tất cả đều đã biến thành thi thể nằm trên mặt đất. Đôi mắt như ưng bên ngoài khăn che mặt của sát thủ áo đen cầm đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, vừa rồi không cẩn thận bỏ sót một kẻ bám đuôi, vốn tưởng rằng sẽ hại đến người thuê, không ngờ lại bị nàng xử lý.
Thẩm Nguyệt giương mắt, bình thản nhìn thẳng vào hắn ta nói: “Làm việc phải làm đến cùng, xử lý thi thể sạch sẽ, một vết máu cũng không được để lại”.
Loại người sống dựa vào việc bán mạng giết người thế này, chỉ cần đủ tiền là có thể sai phái, hoàn toàn không quan tâm những vong hồn dưới đao có thân phận gì. Giao dịch kiểu này tương đối trực tiếp, tại thời gian chính xác, địa điểm chính xác, lấy tiền của người trừ họa cho người, ngẫm lại còn đơn giản dễ dùng hơn hoàng đế vất vả bồi dưỡng một nhóm cao thủ đại nội.
Dựa theo yêu cầu của chủ thuê, tất nhiên, hủy thi diệt tích cũng là sở trường của những sát thủ này, nếu không không chỉ mang lại phiền phức cho chủ thuê, mà còn có thể rước lấy tai họa cho bản thân.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương rời khỏi ngõ cụt, để lại sát thủ nhanh chóng xử lý thi thể, dọn sạch hiện trường.
Nàng đi lên phía trước, ánh trăng ảm đạm giống như một tấm sa mỏng phủ lên đỉnh đầu, đêm nay quang đãng hiếm thấy. Nàng lại nghĩ, về sau không thể hẹn hò với Tô Vũ trong ngõ cụt này rồi.
Nơi này từng có người chết.
Không còn có người như âm hồn bất tán bám sát phía sau nàng và Tần Như Lương nữa, hai người ngang nhiên đi về phía Hạ phủ.
Tần Như Lương trầm giọng: “Thẩm Nguyệt, mặc dù những người kia không phải cao thủ đại nội, nhưng cũng là mật thám của đại nội. Bây giờ cô giết bọn họ, sớm muộn gì hoàng thượng cũng phát hiện”.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không có việc gì mà nói: “Sớm muộn gì ông ta cũng phát hiện ra những người này mất tích, nhưng chẳng phải ông ta sẽ mãi mãi không biết bọn họ mất tích như thế nào sao? Đêm nay đã xử lý sạch sẽ, một tên cũng không bỏ sót, không thể nào có nhân chứng sống chạy về hoàng cung mật báo với Hoàng đế là ta làm”.
“Nhưng nhóm thám tử này mất tích, Hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng phái ra nhóm thám tử tiếp theo”.
“Ông ta phái tới nhóm nào, ta sẽ giết nhóm đó. Ta muốn xem ông ta nhiều người hay ta nhiều tiền”. Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói ra: “Nếu không làm như vậy, ta không có cách nào để gặp bất kỳ ai trong triều, cũng không cứu được Tô Vũ”.
Thẩm Nguyệt thở dài một hơi, khẽ nói: “Ta cũng là không còn cách nào, bị ông ta ép đến mức không còn cách nào? Lúc trước là dùng Bắp Chân ép ta, bây giờ lại lấy Tô Vũ ép ta. Ta thì không sao cả, cùng lắm là chết thôi, chờ đến khi đại quân tiến về phía bắc, ông ta cũng đừng mong yên ổn”.
Một người, bởi vì có được rất nhiều nên mới sẽ quan tâm rất nhiều. Nhưng một khi mất hết, bởi vì không còn gì nên cũng sẽ không quan tâm gì nữa.
Vua cũng thua thằng liều mà, cho dù mặt đất tràn đầy bụi gai, nàng cũng phải bước từng bước về phía trước.
Tần Như Lương không nói gì.
Có lẽ vì để đáp lại ước nguyện ban đầu của Tô Vũ, bây giờ điều duy nhất hắn ta có thể làm cũng chỉ là canh giữ bên cạnh Thẩm Nguyệt, cùng tiến cùng lùi với nàng, dốc hết khả năng bảo vệ nàng, giúp nàng hoàn thành chuyện muốn làm.