Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 109 - Noãn Ngọc Ôn Hương

Tham Tiền Tiên Khiếu

<<>>

Chương 109

Noãn ngọc ôn hương

Edit: Yu.nchan

Hỗn Độn Mê cốc cách trấn Huyền Độ nơi họ đặt chân chưa tới năm trăm dặm đường, cưỡi ly đi, mặc dù bay chậm hơn cũng chỉ mất gần nửa canh giờ. Chẳng qua địa thế nơi này kỳ lạ, trong cốc quanh năm đều có sương mù bao phủ, cộng

Tham Tiền Tiên Khiếu

<<>>

Chương 110

Huyết án

Edit: Yunchan

Bóng tối trước khi ánh ban mai rọi xuống là sâu thẳm nhất, sương mù giăng phủ quanh năm trong Hỗn Độn Mê cốc càng chắn mất tầm nhìn, mặc dù có Tụ Quang thuật soi sáng, nhưng Hàn Ngâm vẫn không thấy được khung cảnh bên ngoài ba thước, những âm thanh mà cô có thể nghe thấy, cũng chỉ có tiếng chim hót văng vẳng và tiếng giầy vải dẫm lên lá cây mục nát ẩm ướt, phát ra tiếng vọng nặng nề.

Xuống Xích Ly mới đi chưa được bao lâu, Hàn Ngâm đã nhíu chặt mày, muốn tìm người trong tình trạng này, độ khó cũng chẳng thua mò kim đáy biển là bao đâu?

"Mộ sư thúc." Cô kêu khẽ.

"Ừ?" Mộ Thập Tam đang đi đằng trước dừng chân lại.

Hàn Ngâm đuổi theo, nắm lấy tay hắn, sau đó mắt nhìn láo liên chung quanh: "Không có gì hết."

Mộ Thập Tam ngẩn ra, ngay sau đó bên môi đã cong lên nụ cười như có như không, trở tay đan vào, cầm chặt tay cô trong tay mình, rồi dẫn cô đi tiếp.

Chậc, thế đấy, may mà Hàn Ngâm vô sỉ sẵn rồi, thế mà mặt mũi cũng chẳng chịu được mà hơi nóng lên, cô cúi đầu nhìn xuống, cảm giác tim mình đang đập lên dữ dội, tới tiếng bước chân cũng không giấu được rộn ràng, bẵng qua một hồi mới thích ứng được, cảm nhận hơi ấm truyền qua từ bàn tay hắn, trong lòng cũng dâng lên chút rung động ngọt ngào.

Được rồi, giờ khắc này, kệ đường tối, kệ sương mù, kệ luôn đường xá nguy hiểm! Có tìm được Tô Tinh Trầm hay không cô cũng kệ tuốt, nghĩ thầm chỉ cần Mộ Thập Tam vẫn nắm tay cô, thì cô tình nguyện đi mãi trong cái nơi quỷ quái này.

Mới nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy trước mắt sáng bừng lên. Thì ra Mộ Thập Tam đã thả đàn bướm giấy nhuộm Tinh Tinh thảo trước đây, cho chúng bay ra ngoài. Tầm nhìn của cả hai lập tức rộng hẳn ra, đó là chưa kể cảnh tượng mê ly mộng ảo với đàn hồ điệp dạ quang chấp chới trong sương mù, khiến những bóng cây liêu xiêu quái dị chung quanh cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.

Chỉ tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, Hỗn Độn Mê cốc trải rộng sương mù là vì khí hậu ẩm ướt biến đổi đa dạng, hai người tìm đến khi sắc trời hơi mờ sáng, thì bầu trời trên đầu chợt nổ vang tiếng sấm chớp ầm ầm.

Mộ Thập Tam dừng bước, triệu hồi Xích Ly: "Về thôi."

"Không tìm nữa sao?" Hàn Ngâm hỏi một câu thừa thãi, giọng vô cùng tiếc hận.

Thật ra lòng cô rất rõ, địa hình ở đây vốn đã rối rắm đáng sợ, bây giờ còn đổ mưa, về cơ bản không thể nào tìm tiếp được. Cũng chính vì thế mà Mộ Thập Tam không đáp lời cô, chỉ thẳng tay xách cô ném lên Xích Ly.

Xích Ly mới cưỡi gió bay vút lên, hạt mưa nặng trĩu đã đổ xuống như trút, tiếp đó là một tia sét bổ thẳng xuống, sượt qua người họ, đánh cháy đen một cây đại thụ ngay bên cạnh, làm Hàn Ngâm giật bắn chui thẳng vào lòng Mộ Thập Tam. Lần này cô chẳng giả vờ gì nữa, mà thật sự sợ hãi cảnh trời đất đổi sắc đang diễn ra trước mặt, bất giác thấy bản thân thật nhỏ bé, sinh ra một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Trái lại, Mộ Thập Tam lại không biến sắc, lúc ôm cô vào lòng còn thầm buồn cười, sợ bị sét đánh thế này, thì tương lai phải độ kiếp thế nào đây?

Thế nhưng hắn chẳng cười được bao lâu, khi quay lại chỗ Ngũ hành linh mạch mà phái Cửu Huyền trú đóng, Xích Ly vừa tiếp đất, cảnh tượng đập vào mắt hắn và Hàn Ngâm lại là máu tươi chảy xuôi trên đất theo cơn mưa xối xả.

Năm đệ tử Cửu Huyền đóng giữ ở đây, bao gồm Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên, tất cả đều nằm la liệt trên đất, trong khi dòng máu tươi vẫn đang chảy ra ròng ròng từ cơ thể họ, lẫn vào mùi nước mưa và bùn đất là hơi thở của máu, nồng đến mức dạ dày Hàn Ngâm quặn lên, phải nôn khan mấy lần mới dừng lại được.

Lúc này Mộ Thập Tam đã sa sầm mặt chạy tới kiểm tra, phát hiện trong đó có ba đệ tử ngoại môn vì tu vi kém nên đã tắt thở, chỉ còn Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên là còn giữ lại hơi thở thoi thóp, thân thể hơi co giật.

Hàn Ngâm hoàn hồn lại, lật đật bước tới phụ khiêng hai người vào căn nhà gỗ được dựng tạm bên cạnh, sau đó quẳng túi Càn Khôn cho Mộ Thập Tam để hắn tìm thuốc, còn mình thì vội dùng thuật khép miệng để trị thương cho hai người.

Cả hai không ai lên tiếng nhưng phối hợp rất ăn ý. Đương khẩn trương bận rộn, thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên vài tiếng kêu hốt hoảng, một lát sau vài đệ tử Cửu Huyền đã bám theo Du Tịch Bình vọt vào đây.

Chẳng biết là do gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hay do Tống Việt đã truyền thụ hết bí quyết chọc người ta ghét cho đồ đệ của mình, nói tóm lại mấy đệ tử của ông ta ít nhiều gì cũng có điểm làm người ta khó ưa. Mà Du Tịch Bình là thủ đồ của ông ta, nên bí quyết này đã được hắn luyện đến mức điệu nghệ.

Trong tình huống này rõ ràng hắn có vô số vấn đề để hỏi, thế mà cứ phải dùng cái giọng hồ nghi, hỏi một câu ngoài lề nhất: "Tại sao các người lại ở đây?"

Mộ Thập Tam đang đút thuốc cho hai người bị trọng thương, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của hắn, chỉ phân công: "Khiêng ba đệ tử bên ngoài vào đây, rồi dắt người đi tuần tra xem còn ai ẩn nấp nữa không."

Du Tịch Bình ném cho sư thúc bao cỏ này một ánh nhìn khinh thường, rõ ràng không muốn nghe theo chỉ thị của hắn, nhưng lại không tiện phản bác trước mặt đông đảo đồng môn, bèn ở bên cạnh vung tay múa chân, soi mói hành vi của Hàn Ngâm.

Thế nhưng hiện tại tâm trạng Hàn Ngâm đang cực xấu, còn bận tới chóng mặt, hơi đâu để nghe hắn om sòm bên tai, thế là lập tức ngoảnh mặt đuổi người với giọng không cho phép cãi lại: "Phiền mấy người ra ngoài hết giùm cho!"

"Ngươi —-" Du Tịch Bình biến sắc.

Hàn Ngâm liếc hắn một cái sắc lẹm: "Sao hả, ta muốn bôi thuốc cho Nhạc sư tỷ, Du sinh huynh muốn ở lại xem à?"

Một câu đã đủ chặn họng hắn ngay tại chỗ, hắn đành phải vác bản mặt xám xịt theo những đồng môn khác ra ngoài.

Mộ Thập Tam tương đối thức thời, khẽ cong khóe môi, không đợi Hàn Ngâm đuổi đã vác Mục Hi Thần vào phòng khác bôi thuốc.

Đóng cửa lại, bây giờ Hàn Ngâm lại phát hiện, tuy tai được yên tĩnh nhưng lòng thì càng nặng trĩu hơn. Vì vết thương trên người bọn Mục Hi Thần rành rành là do Tỏa Linh ti gây ra, chẳng lẽ họ trúng phải kế điệu hổ ly sơn của Tô Tinh Trầm thật sao? Nhưng mà, Tô Tinh Trầm đang bị trọng thương, còn sức đâu để làm chuyện này chứ.

Không nghĩ ra, cô chỉ còn cách chờ Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên tỉnh lại rồi hỏi thôi. Nhưng họ bị thương quá nặng, cả hai đều thoi thóp chỉ còn lại một hơi thở, vả lại Huyết Ngọc Sinh Cơ mà Mộ Thập Tam đưa cho cô đã dùng hết rồi, cô có thể cứu sống hai người họ không, điều đó còn chưa biết chắc được.

Thay loại thuốc tốt nhất cho Nhạc Lê Yên xong, Hàn Ngâm rệu rã đẩy cửa phòng bước ra ngoài, thấy mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn nhuộm một màu xám xanh chập choạng.

Cánh rừng xa xa trong cốc dầy đặc sương mù, trong gió rét thấp thoáng vẻ lạnh lẽo tiêu điều, mùi máu tanh trong không khí đã không còn nồng nặc như ban nãy, nhưng vẫn còn nhìn thấy vệt máu loang lổ thấm ướt trên đất sau cơn mưa tầm tã.

Cô nhìn quanh quất, bên ngoài chẳng có một ai, bèn đi rảo qua từng gian nhà gỗ một, định đi tìm Mộ Thập Tam. Không ngờ mới đi chưa bao xa, chợt nghe trong căn nhà gỗ phía trước vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ: "Hắn rõ ràng đang che mắt chúng ta, muốn chúng ta hiểu lầm rằng hắn đang bị trọng thương rồi chia nhân thủ ra ngoài lùng kiếm hắn, lúc này hắn mới nhân cơ hội lẻn tới giết người!"

Giọng om sòm này là của Du Tịch Bình.

Hàn Ngâm bước tới đẩy cửa, còn chưa bước vào, đã thấy hắn dộng một tay lên bàn gỗ, nổi trận lôi đình: "Tô Tinh Trầm đúng là không còn tính người, nỡ dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để tàn sát đồng môn thuở trước!"

Lúc này Mộ Thập Tam đang ngồi nghiêng trên ghế, nhắm hờ mắt lại, nói giọng lười biếng: "Không phải hắn."

Du Tịch Bình vô cùng tự tin với suy đoán của mình, nghe vậy thì rất không phục: "Sư thúc dựa vào đâu mà nói câu này?"

"Hắn bị trọng thương."

"Ta chẳng đã nói, đó là do hắn muốn che mắt chúng ta, là giả sao! Toàn bộ đều là vở kịch hắn bày ra!" Mắt Du Tịch Bình lóe lên vẻ khinh bỉ: "Đã sờ sờ ra đó mà sư thúc còn không hiểu sao?"

Rốt cuộc là ai không hiểu đây!

Mộ Thập Tam nhếch môi, là chính hắn đả thương, đương nhiên hắn phải biết rõ Tô Tinh Trầm bị thương nặng cỡ nào hơn ai hết. Hơn nữa dù Tô Tinh Trầm không bị thương cũng không làm loại chuyện chẳng có bất kỳ lợi lộc gì này, vì nó chỉ tổ làm cho các đại tiên môn cảnh giác hắn hơn gấp bội, xem hắn là mối đại họa mà thôi.

Đương nhiên, dù có nói cho Du Tịch Bình nghe, có lẽ cũng chỉ như gió thoảng qua tai.

Mộ Thập Tam lười phân bua, chỉ lên tiếng đuổi người: "Ta muốn đi ngủ, các ngươi ra ngoài đi."

Không những đần mà còn lười! Trừ ăn ra chỉ biết ngủ! Thế mà loại người như vậy lại có vai vế cao hơn hắn, có thể dùng giọng ra lệnh để sai khiến hắn!

Sắc mặt Du Tịch Bình nhất thời sa sầm, nhưng hắn lén liếc qua Giang Tĩnh Dạ đang đứng bên cạnh Mộ Thập Tam, cố dằn cơn giận xuống, nói giọng ôn hòa: "Giang cô nương, ta đã cho người quét dọn một gian phòng, cô theo ta đi xem thử, nếu có thiếu thứ gì, chỉ cần cô nói một tiếng, ta sẽ sai người đi mua cho cô ngay lập tức."

Giang Tĩnh Dạ lạnh lùng nói: "Đa tạ."

Đa tạ thì đa tạ, nhưng lại hoàn toàn không có ý định đi theo hắn.

Mặt mũi Du Tịch Bình bị mất sạch, hắn xoay người thấy Hàn Ngâm đứng ở cạnh cửa càng bực bội hơn, thế nên lúc phất tay áo đi ra ngoài, còn hừ khẽ một tiếng: "Cái gối thêu hoa nhìn được nhưng vô dụng!"

Hắn nói rất nhẹ, nhưng cả phòng đều nghe rất rõ, hơn nữa trong lòng mọi người đều biết hắn đang nói ai. Trong số đệ tử ở đây có hai ba người quan hệ tốt với hắn, bèn cười giễu thành tiếng, những người còn lại thì cúi đầu xuống, vờ như không nghe thấy.

Giang Tĩnh Dạ là người đầu tiên không kiềm chế được, giơ tay toan rút kiếm, lại bị cái liếc mắt của Mộ Thập Tam ngăn lại, cô chẳng thể làm gì hơn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Du Tịch Bình với ánh mắt sắc như kiếm, thầm lăng trì hắn trong đầu.

Trong lòng Hàn Ngâm cũng thầm mắng Du Tịch Bình là đồ đầu heo, nhưng cô lại nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái, ánh mắt chan chứa chân thành: "Du sư huynh không hổ là đệ tử của Tống sư bá, quả là trò giỏi hơn thầy!"

Nếu danh hiệu bao cỏ của Mộ Thập Tam ai ai trong Cửu Huyền đều biết, thì danh hiệu người người đều ghét của Tống Việt cũng nổi như cồn, do đó cô vừa thốt ra câu này, đệ tử nào hơi thông minh chút xíu đều sụp mắt nín cười.

Vậy mà Du Tịch Bình lại bị ánh mắt sùng bái chân thành của cô lừa đẹp, nhất thời chưa ngẫm kỹ lại, còn tưởng là cô đang khen mình anh minh thần võ, nhìn thấu được quỷ kế độc ác của Tô Tinh Trầm, thế là hắn lập tức vênh mặt lên, lúc nhìn cô cũng vừa mắt hơn rất nhiều, còn cười đáp lại: "Thật không đảm đương nổi lời khen của Hàn sư muội, ta nào bằng được sư phụ, chỉ có thể cố gắng khiến lão nhân gia ngài không mất mặt mà thôi."

Câu đáp lại này của hắn, những người khác đều tự động chuyển nghĩa trong lòng, nghẹn cười đến muốn nội thương, tới Mộ Thập Tam cũng không nhịn được cười, chỉ riêng Giang Tĩnh Dạ không phải người Cửu Huyền, không biết Tống Việt, nên không hiểu được bên trong có bí ẩn gì, chỉ đứng ngơ ngác một bên.

Mọi người lần lượt tản đi, rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại.

Hàn Ngâm nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy Mục Hi Thần đang hôn mê trên giường, ngạc nhiên hỏi: "Lạc sư huynh đâu, sao không ở đây."

"Ta cho hắn mượn Xích Ly, bảo hắn về Cửu Huyền lấy thuốc cứu người, nhân tiện..." Mộ Thập Tam nhìn cô như đang xem kịch vui: "Hắn nói muốn báo lại cho chưởng môn và sư phụ ngươi chuyện Tạo Hóa Kim Tiền và Ngũ Hành Tông."

Quả nhiên, Hàn Ngâm như bị sét đánh, nụ cười lập tức cứng đơ trên mặt.

~ Hết chương 110

thêm đêm khuya tăm tối, nên để tìm ra Ngũ hành linh mạch, Mộ Thập Tam cũng phải mất một chút thời gian.

Từ khi về tay Cửu Huyền đến nay, Ngũ hành linh mạch này luôn có khoảng hai mươi đệ tử nội ngoại môn Cửu Huyền bảo vệ, thứ nhất là để tuyên bố nơi đây đã có chủ nhân, thứ hai cũng cần nhân thủ để chăm sóc và vun bón linh hoa linh thảo ở đây, vì thế Xích Ly vừa đáp xuống, đã có vài đệ tử lên đón.

Một nam một nữ dẫn đầu những đệ tử này, Mục Hi Thần đệ tử của Chu Lạc Ngọc và Nhạc Lê Yên đệ tử của Trầm Tư, cả hai đều nhận ra Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm nên bước lên hành lễ, khi thấy Mộ Thập Tam bế Hàn Ngâm từ Xích Ly xuống thì bất giác ngẩn người.

"Mộ sư thúc." Nhạc Lê Yên lo lắng hỏi: "Hàn sư muội bị thương sao, đã uống đan dược chưa, có cần ta kiểm tra thương thế của muội ấy một chút không?"

Mục Hi Thần cũng vội vàng lấy vài bình đan dược từ trong túi Càn Khôn ra: "Đây là những thứ sư phụ ban cho trước khi xuống núi, sư thúc thấy loại nào dùng được thì mau cho Hàn sư muội uống vào đi."

Mặc dù trước đó không lâu Hàn Ngâm quả thực đã bị thương rất nặng, nhưng lúc này Mộ Thập Tam cúi đầu, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra một chút suy yếu nào trên đôi má hơi sáng và gương mặt ngủ say của cô, bèn tiện tay bỏ cô vào lòng Nhạc Lê Yên, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Ai phát hiện ra hành tung của Tô Tinh Trầm, ở đâu?"

Mục Hi Thần toan trả lời, nào ngờ đúng lúc này Hàn Ngâm lại bị ba chữ "Tô Tinh Trầm" làm giật mình tỉnh giấc, lơ nga lơ ngơ mở mắt ra, thấy Mộ Thập Tam đang ở ngay bên cạnh thì trái tim hoảng hốt mới bình tĩnh lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn mà chẳng hề nghĩ ngợi gì, lại cực kỳ tự nhiên nhào về lòng hắn, miệng còn càu nhàu oán trách: "Cho ta xin đi, không có việc gì thì đừng nhắc tới Tô Tinh Trầm được không, dọa chết người mà..."

Nói tới giữa chừng, cô chợt thấy bầu không khí xung quanh im phăng phắc tới kỳ dị, nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa, đảo mắt nhìn lại, thấy mọi người ở đây đều trưng ra vẻ mặt bị sét đánh tới ngây đơ. Đến đây cô mới nuốt ực nước bọt, bối rối phát hiện hình như mình lại làm theo thói quen không đúng lúc rồi.

Cử chỉ của Hàn Ngâm vô cùng tự nhiên nên càng lộ vẻ thân mật, khiến người ta không muốn hiểu lầm cũng khó. Các đệ tử Cửu Huyền thật tình đã bị dọa cho thất kinh, đầu óc mơ hồ, trong mắt hiện lên vô số dấu chấm hỏi to đùng, không biết nên kết luận mối quan hệ của hai người ra sao.

Trái lại đầu óc Mộ Thập Tam lại rất minh mẫn, nhưng loại tình huống này chẳng cần hắn đổ thêm dầu vào lửa hay giúp một tay thì cũng đã nát bét sẵn rồi, thế là hắn cứ ngoan ngoãn phối hợp, để mặc cho Hàn Ngâm ôm cổ mình, bên môi còn cong lên một nụ cười xem hài kịch.

Thế là sau một thoáng hóa đá, phong cách vô sỉ độc nhất vô nhị của Hàn Ngâm lại được phô diễn một cách điệu nghệ, cô cứ thả tay ra như không, trượt khỏi người Mộ Thập Tam, rồi thuận miệng nói: "Ngại ghê, ta lại bất cẩn ngủ quên."

Sau đó cô chẳng giải thích câu nào, cứ thế mà đứng khoanh tay đầy tự nhiên phóng khoáng, hơi nâng cằm, nhìn trả lại tất cả những ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi kia.

Chậc chậc! Không phải cô không muốn biện minh đâu, mà ở đây có gì cần giải thích sao? Cô chỉ ước gì ấn lên mặt Mộ Thập Tam một cái dấu, ghi rõ đây là vật sở hữu của Hàn Ngâm, khỏi cho ai ngấp nghé, vậy còn sợ hiểu lầm gì nữa.

Chưa kể lòng người rối rắm khó dò, cô càng giải thích thanh minh thì lại càng làm người ta bán tín bán nghi, tự sinh ra suy đoán của mình. Mà hiện tại cô không giải thích, không xấu hổ, mặt mày trong sáng vô tư, trái lại còn khiến họ thầm ngượng trong lòng, tự nhủ rằng hoài nghi vị tiểu sư muội đơn thuần này có quan hệ bất thường với Mộ sư thúc là do đầu óc của họ đen tối. Vì vậy khi đối diện với ánh mắt trong suốt của cô tất cả đều bại trận, lúng túng quay mặt đi.

Mục Hi Thầm vội ho nhẹ một tiếng, kéo câu chuyện về lại chủ đề ban đầu: "Hồi bẩm sư thúc, ngoại môn có một vị sư điệt tên là Lương Mạch, cách dăm ba hôm thì đi hái thuốc một lần, thường thì sáng đi, tới sẩm tối sẽ về. Nào ngờ hôm nay đến khuya còn chưa trở lại, ta nghĩ địa hình của Hỗn Độn Mê cốc này phức tạp đáng sợ, không yên tâm lắm nên dẫn người đi tìm chung quanh, kết quả..."

Nói rồi hắn rũ mắt xuống than nhẹ một tiếng, khoát tay, hai đệ tử đằng sau bèn khiêng một người ra, người này sắc mặt trắng hếu, cặp mắt đen trợn tròn không chớp lấy một lần, hơn nữa toàn thân cứng còng, trông đúng là đã chết.

Hàn Ngâm sững người, Mộ Thập Tam cũng hơi nhíu mi tâm.

Mục Hi Thần thở dài: "Lúc chúng ta tìm được hắn thì hắn đã ở trong tình trạng này, nằm trong một bụi cỏ rối, chết không nhắm mắt."

"Lương Mạch sư điệt rất tốt tính." Nhạc Lê Yên cũng sầu não nói: "Đáng lẽ hắn tu luyện thành công, còn am hiểu luyện đan dược, qua thêm một năm là có thể bái nhập nội môn, không ngờ lại ra đi như vậy."

Hàn Ngâm không biết người tên Lương Mạch này, thương tiếc một lát rồi hỏi: "Cái chết của hắn có liên quan gì tới Tô Tinh Trầm?"

Mục Hi Thần thoáng chần chừ, rồi bước tới vén vạt áo của Lương Mạch lên.

Hàn Ngâm còn chưa thấy rõ đã bị Mộ Thập Tam kéo ra sau lưng, che mất tầm nhìn. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn thò đầu ra nhìn, nhưng chỉ nhìn lướt qua đã chủ động dời mắt sang chỗ khác.

Được rồi, cái chết của người này chắc chắn có liên quan tới Tô Tinh Trầm, vì toàn thân hắn trải rộng tơ đỏ, nơi tơ đỏ đi qua gân mạch đều đứt đoạn, da nứt thịt bong, vết thương trông cực kỳ đáng sợ.

Thủ pháp giết người này, nếu là trước đây thì cô nhất định không nhận ra, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn Tô Tinh Trầm đối phó với Giang Tĩnh Dạ, bây giờ chỉ cần liếc mắt sơ qua, cô đã biết ngay tơ đỏ này được tạo thành thế nào.

"Tỏa Linh ti." Mộ Thập Tam cũng biết: "Hắn bị đoạn mạch tận máu mà chết."

"Sư thúc nói đúng." Mục Hi Thần cười khổ: "Lúc chúng ta tìm thấy hắn, quanh người hắn toàn là máu, túi Càn Khôn tùy thân thì bị lục lọi, những thứ bên trong bị ném đầy đất, chỉ thiếu vài bình đan dược."

Nhạc Lê YêBát quái kinh thiên

n nói tiếp: "Tô Tinh Trầm ẩn nấp rất lâu nhưng vẫn không lộ hành tung, cho thấy hắn rất thận trọng, bây giờ đột nhiên dùng Tỏa Linh ti giết người để bại lộ thân phận, ta đoán nếu không phải hắn có ý định khiêu khích thì chính là quá gấp nên sơ suất."

"Đương nhiên là do quá gấp." Hàn Ngâm trốn sau lưng Mộ Thập Tam, nói vọng ra: "Không thì với tu vi của hắn, muốn giết một đệ tử ngoại môn đâu cần dùng tới Tỏa Linh ti, vả lại xưa nay mục đích của hắn rất rõ ràng, mấy chuyện khiêu khích hại người không lợi mình này, hắn chẳng thèm làm đâu."

Quan trọng nhất là cô biết Tô Tinh Trầm đã bị hình nhân thế thân đánh trọng thương, có lẽ hắn đã trốn tới nơi này, bị thương nặng đuối sức nên mới giết một đệ tử Cửu Huyền, cướp đan dược chữa thương.

Mục Hi Thần gật đầu nói: "Hàn sư muội nói đúng, chúng ta cũng nghĩ như vậy, do đó mới dùng Truyền Tấn phù thông báo với đồng môn trong phạm vi năm trăm dặm."

Chẳng qua hắn không ngờ là sẽ gọi được Mộ Thập Tam tới đây, ý định ban đầu của hắn là lan rộng tin tức ra, mau chóng liên lạc với chưởng môn La Cẩn, thỉnh chưởng môn phái thêm người tới đây tìm kiếm Tô Tinh Trầm...

Trong lúc hắn đang

Tham Tiền Tiên Khiếu

<<>>

Chương 111

Bát quái kinh thiên

Edit: Yunchan

Đêm hôm đó khi Lạc Vân Khanh mang thuốc về cứu Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên, còn nhân tiện đưa cho Hàn Ngâm một bức thư do La chưởng môn tự tay viết.

Từ ánh mắt của hắn, đương nhiên không nhìn ra trong thư viết gì.

Chết sớm siêu sinh sớm!

Hàn Ngâm cắn răng mở nhanh ra, đọc lướt qua với tốc độ tia chớp, ngay sau đó chợt kêu lên một tiếng "A" hưng phấn, nhắm thẳng người Lạc Vân Khanh mà bổ nhào tới, tốc độ nhanh tới nỗi sư huynh cô chỉ kịp biến sắc chứ không kịp né. Tiếc là cuối cùng cô không thực hiện được ý đồ, bởi vì cô đã bị sư thúc bên cạnh níu cổ áo, vứt thẳng ra ngoài.

"Đau... đau quá..." Cô ngồi bệt ra đất, oán giận không gì sánh nổi.

Mộ Thập Tam lườm cô không chút thương hại: "Học ở đâu cái thói xấu hở ra là nhào lên người khác hả!"

Ặc...

Hàn Ngâm đỏ ửng mặt, hất đầu đi: "Xì!"

Nhưng thoáng cái cô đã lại cười toe toét: "Chưởng môn nói sẽ không trục xuất ta khỏi môn phái, nhưng thân là đệ tử Cửu Huyền lại mang danh Tông chủ Ngũ Hành tông dù sao cũng không tiện, nên ngài ấy muốn ta nhanh chóng thu đồ đệ, rồi truyền lại ngôi Tông chủ."

Kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, thật không biết cô lo lắng cái quái gì nữa.

Mộ Thập Tam nói thản nhiên: "Y còn nói Tạo Hóa Kim Tiền là chí bảo của Cửu Huyền, ngươi không được truyền lại cho đệ tử Ngũ Hành tông, hơn nữa nếu mai sau ngươi tu tiên không thành, trước khi thọ tận phải trao trả nó cho Cửu Huyền, đúng chứ?"

Nghe ra hệt như đang bảo quản Tạo Hóa Kim Tiền thay cho Cửu Huyền ấy, nhưng mà chỉ cần cô còn sống, Tạo Hóa Kim Tiền là pháp bảo của cô, vậy là đủ rồi, cô chẳng thèm quan tâm mình chết rồi thì bị ai lấy mất đâu! Vì vậy tâm trạng Hàn Ngâm vẫn phơi phới, gật đầu nói: "Đúng thế!"

Thấy cô chẳng chút để tâm, Mộ Thập Tam cũng cười theo, tiện thể liếc mắt nhìn sang Lạc Vân Khanh.

Vị sư điệt này của hắn cũng thật hiểu lòng người, biết rõ có một số việc càng nói sớm càng tốt, để lòng được nhẹ nhõm. Huống hồ chỉ cần Tạo Hóa Kim Tiền ở trong tay Hàn Ngâm, thì La Cẩn tuyệt đối sẽ không trục xuất Hàn Ngâm khỏi Cửu Huyền, chẳng qua...

Mộ Thập Tam thở dài trong lòng, hỏi tiếp: "Chuyện Tô Tinh Trầm chưởng môn nói thế nào?"

Lạc Vân Khanh rũ mắt bẩm: "Chưởng môn nói nếu sư thúc ở đây, thì chuyện này xin làm phiền ngài sắp xếp, còn nữa... chưởng môn nói sư thúc hiếm khi ra sức vì môn phái, bởi vậy trước khi chưa bắt được Tô Tinh Trầm thì không cần gấp gáp quay lại."

Hắn chỉ đi tản bộ mà thôi, sao chuyện bắt Tô Tinh Trầm lại biến thành chuyện của hắn?

Ngực Mộ Thập Tam nghẹn lại, tức giận mắng thầm: Lão hồ ly ra vẻ đạo mạo!

Hàn Ngâm ở bên cũng giành hỏi: "Sư phụ có nhắn gì với muội không?"

Lạc Vân Khanh mấp máy môi, đoạn mới đáp: "Sư phụ bảo muội ở lại đây chuyên tâm Tụ Linh, cẩn thận Tô Tinh Trầm, không cần để ý tới Du sư huynh."

Thực ra khi Lệ Thanh Hàn nghe Hàn Ngâm lấy được Tạo Hóa Kim Tiền, còn học được Hỗn Nguyên tâm pháp, ban đầu rất vui mừng, sau đó sực nhớ ra người đang trông giữ Ngũ Hành linh mạch hiện nay là Du Tịch Bình khó ưa ngang ngửa Tống Việt, liền bực mình vỗ bàn nói với hắn ngay tại chỗ: Nói cho sư muội ngươi biết, nếu tên tiểu tử họ Du đó có bắt chẹt sinh sự gì, thì không cần nể mặt Tống sư bá ngươi, cứ đập trước rồi báo sau, có vi sư làm chủ cho nó!

Nguyên văn thế này, nếu hắn nói ra thì đúng là dạy hư Hàn Ngâm. Hắn đành phải dùng cách diễn đạt khéo léo một chút. Trong lòng thì lại than phiền, tính tình vị sư phụ này của hắn vẫn bốc hỏa như thời tráng niên, già rồi mà không đứng đắn.

Về phần Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam...

Lạc Vân Khanh thầm nhủ hắn không có thói quen tin chuyện vô căn cứ, vì vậy không báo lại, nhưng cũng chẳng rõ làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhà gỗ dựng ở Ngũ hành linh mạch này không nhiều lắm, nên đương nhiên cũng không thể ở thoải mái như ở Cửu Huyền. Ban đêm Hàn Ngâm ngủ chung một phòng với Giang Tĩnh Dạ, không dằn được lòng tò mò, cô bèn gặng hỏi chuyện khi Mộ Thập Tam còn ở Diệp gia. Tiếc rằng năm đó Giang Tĩnh Dạ chỉ là một tiểu nha hoàn, thân phận giới hạn, phạm vi hoạt động cũng có hạn, bình thường trừ nghe người ta bàn tán Thập Tam công tử còn nhỏ tuổi mà đã thông minh hơn người, đoán rằng vị trí chủ nhân của Diệp gia nhất định sẽ do hắn tiếp quản ra, thì những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả.

Lòng buôn chuyện không được thỏa mãn, Hàn Ngâm đành phải chuyển qua thu dọn đồ đạc mang theo trên người. Chỉ cần thứ gì có thể luyện khí thì cô đều thồn hết cho Tạo Hóa Kim Tiền, hạ quyết tâm không để cho pháp bảo này ở không.

Làm xong, Hàn Ngâm lại lấy trận đồ thất tình lục dục ra kiểm tra Tích Tích, phát hiện Tích Tích đang tung tăng dạo phố trong huyễn cảnh, bèn bật cười, cười xong ngẫm lại thấy thế này cũng tốt, dù cô có rảnh hay không thì Tích Tích cũng có thể tự tiêu khiển trong trận đồ này.

Khi định nhét trận đồ vào, Hàn Ngâm sực nhớ tới Đàm Niệm Tuyết đang tu luyện trong đồ rửa bút dưỡng hồn, tự dưng đột phát ý tưởng, nhủ bụng Đàm Niệm Tuyết tu huyễn thuật, thế thì để cho cô ta vào huyễn cảnh rèn luyện một lần, nhất định có lợi. Thế là cô hô một tiếng, rồi cũng thu đồ rửa bút dưỡng hồn vào trong trận đồ.

Lúc này Giang Tĩnh Dạ đang ngồi ngoài nhìn bỗng nhiên hừ lạnh: "Tà vật cô mang theo đúng là nhiều."

Hàn Ngâm chẳng để bụng, chỉ ngáp một cái, đáp: "Lo chi là chính hay tà, chỉ cần xài được là đủ..."

Nói rồi cô ngã ngửa xuống giường duỗi người thích ý, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon, ngày mai dậy sẽ bắt tay vào tu luyện Hỗn Nguyên tâm pháp, sau đó nỗ lực Tụ Linh theo tâm pháp.

Giang Tĩnh Dạ lưỡng lự một lát, rốt cuộc vẫn không dằn được hỏi thăm chuyện Mộ Thập Tam ở Cửu Huyền.

Hàn Ngâm nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hắn là sư thúc của ta, ngày ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nên được người ta tặng cho cái biệt danh là Cửu Huyền đệ nhất đần..."

Nói tới giữa chừng, chính cô lại không nhịn được bật cười ha ha, lăn lộn hết cả giường.

Giang Tĩnh Dạ biết bụng dạ cô gian xảo, buồn bực nói: "Cô lừa ta!"

"Lừa cô làm gì?" Hàn Ngâm cười đã rồi, bèn ngồi dậy nghiêm mặt nói: "Hồi sáng cô cũng nghe thấy lời của Du sư huynh rồi đó thôi? Hắn nói sư thúc là cái gối thêu hoa nhìn được nhưng xài không được đó!"

Nhắc lại chuyện này Giang Tĩnh Dạ vẫn tức cành hông, bật lại ngay lập tức: "Y không phải!"

"Đúng vậy, hắn không phải." Hàn Ngâm nằm xuống ôm chăn, nói: "Nhưng không thể trách người ta hiểu lầm được, lúc hắn ở trong môn phái đích thị là cái dạng đó."

Giang Tĩnh Dạ khó hiểu: "Biệt danh khó nghe như vậy mà y không ngại sao?"

Từ lâu Hàn Ngâm đã biết đạo lý tiền không để lộ rồi, chuyện này cũng hệt vậy thôi, khi khổng khi không khoe khoang làm gì, trái lại còn chọc cho người ta ghen ghét, do đó cô chậm rãi khép mắt lại, đáp qua quýt: "Có gì phải ngại? Cũng như có người chửi cô là heo, cô biết mình không phải heo là đủ rồi, lẽ nào còn phải đi gặp người đó chứng minh cô không phải heo à?"

Giang Tĩnh Dạ bị cô nói cho câm nín, sau đó tâm tư đột nhiên bị khuấy động, trầm ngâm nói: "Ta chợt nhớ ra một việc."

"Việc gì cơ?"

"Ta từng nghe người ta xầm xì... nói Thập Tam công tử..." Giang Tĩnh Dạ ngập ngừng: "Nói y không phải là con ruột của Diệp lão gia..."

Á á! Tin động trời!

Hàn Ngâm giật bắn người, hỏi dồn: "Diệp phu nhân vụng trộm với ai à?"

Giang Tĩnh Dạ nghệt ra, mặt đỏ lên, mắng: "Cô nương mà lại nói lời khó nghe như thế sao."

"Nếu không thì nói sao?" Hàn Ngâm khó xử: "Hình như thông gian còn khó nghe hơn."

"Cô!" Giang Tĩnh Dạ bị cô chọc tức tới mức mày liễu dựng ngược.

Hàn Ngâm le lưỡi, chuyện này cũng đâu thể trách cô, cô nghe nhiều lời đồn ở phố phường nên thành thói quen rồi, vả lại nhất thời cũng không nghĩ ra được từ nào văn vẻ hàm súc để đánh giá chuyện này, đành phải giục: "Kệ nó đi, cô nói tiếp đi."

Da mặt Giang Tĩnh Dạ quả thật không dầy cui được như cô, chỉ mong sao thoát khỏi vấn đề này cho nhanh, nghe vậy bèn nói ngay: "Diệp phu nhân không phải mẹ của Thập Tam công tử, mẹ y là ngoại thất mà Diệp lão gia nuôi bên ngoài, nghe nói lúc y ba tuổi, Diệp lão gia mới đón hai mẹ con về Diệp gia, cho danh phận."

"Thông..." Suýt chút nữa thì Hàn Ngâm lỡ mồm, vội chữa lời: "Còn lời đồn không phải con ruột thì sao?"

Giang Tĩnh Dạ ngẫm nghĩ một chút: "Không biết."

"A a, có ai làm người ta cụt hứng như cô không hả!"

"Ta không biết thật." Giang Tĩnh Dạ bực bội nói: "Vì mới nghe được phân nửa đã bị người ta phát hiện, họ không chịu nói nữa thì làm sao ta đuổi theo hỏi được? Hơn nữa lúc đó ta vẫn còn nhỏ, có mấy lời nghe không hiểu, nên thật lòng không nhớ nổi."

Cô vừa nói vữa ngẫm kỹ lại: "Có lẽ, là vì vẻ bề ngoài của Thập Tam công tử không giống Diệp lão gia."

Hàn Ngâm không đồng tình: "Có khi hắn giống mẹ thì sao."

"Cũng có thể." Giang Tĩnh Dạ nhìn lại cô: "Ta không nhớ rõ dáng dấp của mẹ y thế nào."

Hàn Ngâm cũng nhìn trả lại cô, một lát sau bỗng chôn mặt vào chăn giả khóc hu hu: "Đáng ghét! Ta không bao giờ nói chuyện với cô nữa đâu!"

Sương mù trong Hỗn Độn Mê cốc không gây ra tổn thương gì với người tu tiên, nhưng có thể khiến người bình thường chùn bước, bởi thế ở đây có rất ít người lai vãng, đệ tử Cửu Huyền cũng không thiết lập pháp thuật phòng hộ gì ở phụ cận.

Chẳng qua với tình hình này, dù không đề phòng người thường, cũng phải đề phòng Tô Tinh Trầm quay lại đánh lén. Thế nên khi thức dậy vào sáng hôm sau, Hàn Ngâm đã nhìn thấy các đệ tử Cửu Huyền tất bật bố trí pháp trận dưới sự hướng dẫn của Du Tịch Bình.

Mộ Thập Tam đâu à? Không biết hắn lôi ở đâu ra cái ghế dựa, ngồi bên ngoài ăn uống, phơi nắng, nằm ngủ, đối lập hoàn toàn với cảnh bận rộn mồ hôi như mưa của đồng môn, rõ là nhàn hạ đến mức người ta phải giận sôi.

Hàn Ngâm xám xịt: "Sư thúc, ngài thế này thật thiếu đức độ."

"Có gì mà thiếu đức độ?" Mộ Thập Tam thảy vào miệng một quả nhân hạt thông, rồi nói với vẻ mặt vô tội: "Người khỏe mạnh thì lao động, người trí tuệ thì ưu phiền, còn người bao cỏ thì trốn việc để uống rượu."

Nói rồi hắn xòe tay ra trước mặt Hàn Ngâm.

Hàn Ngâm hết cách, đành phải lấy một vò Túy Sinh tửu ra cho hắn, sau đó nhân cơ hội này thỉnh giáo những thắc mắc trên Hỗn Nguyên tâm pháp và những chuyện cần chú ý lúc Tụ Linh, đợi nhớ hết rồi, cô đang định đi tu luyện, thì thấy Giang Tĩnh Dạ tựa cửa, ngửa mặt nhìn lên trời.

"Sao vậy?" Cô cũng ngửa mặt nhìn một tia sáng xanh đang lao vút tới từ phía chân trời.

Lát sau tia sáng xanh kia đã trờ tới trước mặt, hóa ra đó là một con Thanh Loan có vẻ ngoài như phượng, trên Thanh Loan có một người đang ngồi, Hàn Ngâm vừa thấy người này thì lập tức mở miệng oán giận: "Muội ấy tới đây làm gì!"

"Cô ta là ai?" Giang Tĩnh Dạ hỏi.

Hàn Ngâm hơi nhướng mày: "Là đồ nhi ngoan của Thập Tam công tử nhà cô, họ Tần tên Vô Ưu, bị người Cửu Huyền đặt biệt danh là cái bóng."

Giang Tĩnh Dạ khó hiểu: "Cái bóng gì?"

Hàn Ngâm than thở: "Là cái bóng của Thập Tam công tử nhà cô đó!"

Cô còn chưa nói dứt câu, thì Thanh Loan đã tan thành đốm sáng rồi biến mất.

Tần Vô Ưu hạ xuống đất xong thì nhìn quanh quất, vừa thấy Mộ Thập Tam, sắc mặt cô đã sáng bừng lên, lập tức chạy tới trước mặt hắn hành lễ, nói với giọng vô cùng ấm ức: "Sư phụ, hôm đó chẳng phải người nói chỉ đi tản bộ thôi sao, đồ nhi làm món gà muối mà người thích ăn, rốt cuộc gà để nguội lạnh mà vẫn không thấy người trở lại."

Phụ lòng tốt của đồ đệ, nếu là sự phụ bình thường thì chắc sẽ thấy hổ thẹn, nhưng hiển nhiên Mộ Thập Tam không phải là loại bình thường, hắn nghe vậy chỉ cười lười nói: "Ta đang cần đồ nhắm rượu, bây giờ ngươi đi làm cũng không muộn."

Tần Vô Ưu:...

~ Hết chương 111 ~

Sư thúc ghen rồi kìa ~

trầm tư thì chợt nghe Mộ Thập Tam hỏi: "Các ngươi phát hiện thi thể này ở đâu?"

Nhạc Lê Yên đáp: "Từ đây đi về hướng Tây ba mươi dặm..."

Còn chưa dứt lời, Mộ Thập Tam đã ngồi lên Xích Ly.

Hàn Ngâm thấy tình hình không ổn, lập tức nhào tới, ôm lấy bắp đùi của Xích Ly: "Đừng bỏ ta lại, ta cũng muốn đi."

Mộ Thập Tam không đếm xỉa tới lời cô, xách cổ áo cô lên ném cô ra ngoài: "Ngươi ở đây Tụ Linh đi."

Tụ Linh!

Sao có thể!

Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên không biết tình hình của Hàn Ngâm, nên vừa nghe vậy thì giật nảy trong lòng, ánh mắt nhìn về phía cô trở nên cực kỳ quái dị. Hai người họ nhập môn cũng đã gần mười năm, dù có tư chất thiên phú nhưng cùng lắm chỉ mới qua tu vi Tụ Linh, đến thời kỳ Ngưng Luyện. Vậy mà cô mới nhập môn chưa được mấy năm đã bứt lên gần kịp, đây đây đây, đây quả thật không phải là người!

Hàn Ngâm mặc kệ họ nghĩ gì, bò dậy thật nhanh, lúc này đổi sang ôm bắp đùi Mộ Thập Tam: "Không được, ta không muốn đợi ở đây, lỡ sau khi ngài đi, Tô Tinh Trầm lén mò về thì làm sao bây giờ?"

Cô đã hạ quyết tâm rồi, cô nhất định phải bám chặt Mộ Thập Tam, chỉ khi ở cùng với hắn mới tuyệt đối an toàn.

Mộ Thập Tam khẽ nhướng mày: "Buông tay."

"Sư thúc mang ta đi chung đi mà." Hàn Ngâm mở to mắt, nhìn hắn vừa vô tội vừa đáng thương.

Nếu ban nTụ Linh

ãy chỉ là khiếp sợ bàng quan, thì lúc này Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên đã đen mặt triệt để, tiểu sư muội này có phải là quá "Ngây thơ trong sáng" rồi không, sao lại hoàn toàn không biết khoảng cách giữa nam nữ thế này.

Mộ Thập Tam nổi danh là sư thúc bao cỏ của Cửu Huyền, bất tài vô dụng, nên Mục Hi Thần không dám để hắn đi tìm Tô Tinh Trầm, bèn vội vàng can ngăn: "Du sư huynh đã dẫn theo không ít người đi tìm Tô Tinh Trầm, có tin tức gì chắc chắn sẽ báo tin về, ta thấy chi bằng sư thúc và Hàn sư muội hãy ở lại đây chờ đi."

Du Tịch Bình là thủ đồ của Tống Việt, Hàn Ngâm hận nhà hận lây luôn quạ(*), lập tức từ chối thẳng: "Không cần, chúng ta tự đi tìm vẫn tốt hơn."

(*) Nghĩa là hận nhà hận lây luôn con quạ đậu trên nóc nhà.

Nói xong cô không đợi Mộ Thập Tam tỏ thái độ, bò bò rồi bò lên lưng Xích Ly, ngồi sau lưng ôm chặt hông hắn, nói: "Đi được rồi."

Quá vô sỉ!

Đã không bỏ được

Tham Tiền Tiên Khiếu

<<>>

Chương 112

Tụ Linh

Edit: Yuncha,n

Cô nàng đệ tử Tần Vô Ưu này cũng thật là đen đủi, sắp suy bại thành nha hoàn hầu cận thật rồi, nhưng những chuyện Mộ Thập Tam bảo cô ta làm đều do cô ta khăng khăng nhận lấy lúc bái sư, nếu cô ta đã không ngại, thì người khác cũng chẳng cần phải bất bình thay cô ta, thế nên Hàn Ngâm cứ tự nhiên mà quay lưng đi Tụ Linh thôi.

Tụ Linh là bước quan trọng nhất trước khi Đan thành, vì tu tiên có chín bước, ba bước đầu tiên là nền tảng trụ cột, sau cùng ai cũng có đủ khả năng đạt tới viên mãn, khác chăng là ở thời gian ít hay nhiều. Nhưng Tụ Linh thì khác hẳn, nếu bước này không làm tốt, thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới mức độ tinh thâm của tu vi mai sau, và cả cấp bậc thành đan, thậm chí còn quyết định người đó có thể phi thăng thành tiên hay không.

Do đó, Hàn Ngâm trăm đắng ngàn cay tìm kiếm Hỗn Nguyên tâm pháp, cũng là vì có thể Tụ Linh viên mãn.

Cô tu Ngũ hành linh khí, chỉ có phối hợp với Hỗn Nguyên tâm pháp để Tụ Linh, thì cuối cùng mới có thể kết ra kim đan lục phẩm trở lên. Đương nhiên công đoạn lựa chọn linh mạch lúc Tụ Linh cũng hết sức quan trọng, bên trong linh mạch ẩn chứa càng nhiều Tiên Thiên Nguyên Linh càng tốt, bởi vì Tụ Linh cần làm liền mạch, không thể luyện tới giữa đường lại chợt phát hiện ra Tiên Thiên Nguyên Linh không đủ dùng, rồi đi tìm một cái khác, như vậy chỉ tổ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cũng coi như Hàn Ngâm số đỏ, người bình thường toàn tu Đơn hành linh khí, căn bản không động tới Ngũ hành linh mạch để Tụ Linh, do đó linh mạch trong Hỗn Độn Mê cốc này cực dồi dào Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành. Đừng nói cung ứng cho một mình cô Tụ Linh, mà dù có thêm tám người nữa thì vẫn còn dư. Thế là trong lòng cô thổi lên bong bóng nhỏ hạnh phúc, nghĩ bụng nếu sau này phải thu đồ tử đồ tôn, thì chẳng cần tìm linh mạch ở đâu xa, cứ kéo hết qua đây tu luyện là được! Về phần linh mạch này thuộc quyền sở hữu của Cửu Huyền, chứ không phải của Ngũ Hành tông, sự thật này cô không quên, mà là hoàn toàn không nghĩ tới.

Phàm là linh mạch, đều có một mạch nhãn được hình thành tự nhiên, vườn linh của Cửu Huyền được xây ở gần mạch nhãn đó, nên Hàn Ngâm cứ lần theo đó mà đi, còn chưa kịp làm gì, Tạo Hóa Kim Tiền trong ngực đã hú vang một tiếng, sau đó hóa thành một tia sáng vàng, xông thẳng vào mạch nhãn!

Hàn Ngâm thộn mặt ra, định đuổi theo theo phản xạ, nhưng khi đi tới thăm dò thử, thì phát hiện mạch nhãn này chỉ rộng tầm ba thước, tối hù chẳng nhìn được tới đáy. Cô ngưng thần cảm nhận, cũng chỉ nhận ra từng luồng Tiên Thiên Nguyên linh Ngũ hành ngưng tụ như thực chất lẫn vào trong linh khí đặc quánh, cô hoàn toàn không dám đâm đầu xuống như Tạo Hóa Kim Tiền, đành phải ngồi xếp bằng ngay tại mạch nhãn thử vận dụng Hỗn Nguyên tâm pháp.

Tác dụng của Hỗn Nguyên tâm pháp là đánh tan Ngũ hành linh khí phân tách rõ rệt bên trong đan điền của cô về trạng thái hỗn độn tự nhiên, như vậy mới có thể luyện hóa dung hợp được Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành. Cô mới học, luyện tập cũng chỉ ban sơ, nên làm bước này khá mất thời gian. Sau mấy canh giờ, gian nan lắm mới luyện hóa hấp thụ được chút ít Nguyên Linh ở mạch nhãn, nhiêu đó đã đủ khiến cô mệt tới vã mồ hôi. Chẳng qua bỏ công vất vả, cuối cùng cũng không uổng phí, cô phát hiện khi Tiên Thiên Nguyên linh Ngũ hành dung hợp xong, thì chút linh khí bé nhỏ được cất lọc ra từ nó rất tinh thuần, và quan trọng nhất là còn có linh tính hơn trước đây, vận chuyển linh hoạt thông suốt chứ hoàn toàn không ứ đọng.

Hàn Ngâm mừng rỡ, vội vàng muốn tu luyện tiếp, nào ngờ đúng lúc này một con hạc giấy bay tới, đập ngay vào mi tâm của cô. Cô bối rối, bèn mở con hạc giấy ra đọc, trên đó viết một câu của Mộ Thập Tam: Nguyên Linh ở sâu trong linh mạch càng nhiều linh tính hơn.

Ý là, bảo cô xuống dưới?

Hàn Ngâm ghé mắt nhìn thử mạch nhãn tối đen như vực sâu, rồi hồi tưởng lại cảm giác chật chội bức bối lúc rơi xuống giếng sau khi thoát khỏi tiên phủ động thiên trước đây. Nhưng loại chuyện này, Mộ Thập Tam không thể nào trêu chọc cô được, nếu đã nói thế thì nghe theo lời hắn nhất định sẽ có lợi, khó khăn là...

Xuống dưới kiểu gì đây?

Nhắm mắt lại nhảy thẳng xuống như Tạo Hóa Kim Tiền, cô sợ chưa được gì mà mình đã té chết ngay tại chỗ, dù không té chết cũng chẳng biết leo lên cách nào, vì mạch nhãn này quá hẹp muốn ngự kiếm rất khó khăn, còn linh thú Hải Trãi thì ngoại hình quá khổ cũng chẳng thể đi xuống được. Cô ngẫm nghĩ một lát, hình như chỉ có cách đi tìm Mộ Thập Tam mượn Xích Ly thôi, vì Xích Ly có thể biến hóa thân hình.

Hàn Ngâm đang định biến ý tưởng thành hành động, thì bỗng thấy một con rắn đỏ bò ra từ trong bụi cỏ.

Ợ, con rắn này ngoại hình thật là kỳ, bên bụng thì mọc ra bốn cái móng vuốt, mà người thì lại teo như cây đũa, trông hơi giống thằn lằn...

Khi con rắn đỏ bò tới trước mặt, Hàn Ngâm mới chậm lụt hiểu ra, đây hoàn toàn không phải là con rắn đỏ nào cả, mà chính là Xích Ly của Mộ Thập Tam.

Sư thúc tốt bụng quá đi!

Cô cảm động tới rớt nước mắt, nhưng khi giẫm lên Xích Ly để xuống mạch nhãn, cô lại đau khổ tới lệ rơi đầy mặt. Vì dù Xích Ly có biến hóa thân hình ra sao đi nữa, thì chiều dài và tỉ lệ cơ thể của nó vẫn không thay đổi, không thì nó đã biến thẳng từ dáng mỳ sợi thành cái bánh vuông rồi, chứ đâu tới nỗi này! Thành ra lúc giẫm lên bề mặt chưa đầy ba thước của nó, thì cũng giống như đang giẫm lên dây thừng mảnh vậy, cần phải hết sức cẩn thận, nếu không trượt chân một phát, cô chỉ còn nước đi tu quỷ thôi.

Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành ở sâu trong mạch nhãn, quả nhiên nhiều linh tính hơn như lời Mộ Thập Tam, thậm chí còn ngưng tụ ra một viên linh thể ngũ sắc có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng trái lại để bắt được nó thì càng trắc trở hơn. Vả lại cô cần phải trở lên mặt đất mới có thể bình tâm tĩnh khí luyện hóa từ từ, cứ leo lên trở xuống như thế hai ba lần, cô đã ngã vật ra đất không muốn nhúc nhích gì nữa.

Đây đúng là thử thách khả năng chịu đựng của cô tới cực hạn mà!

Ngay khi Hàn Ngâm bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc có nên dùng cách ngu nhất là tìm một sợi dây rồi treo mình lên không, thì tiếng hú dài cực phởn lại vang lên lần nữa, theo đó là một tia sáng vàng chói mắt lao ra từ mạch nhãn tối om, cô nhìn thấy Tạo Hóa Kim Tiền đã mọc ra một đôi cánh vàng, nó cứ đập cánh phành phạch rồi bay tới trước mặt cô.

"Nhóc tì Hàn Ngâm!" Tạo Hóa Kim Tiền dương dương đắc ý: "Còn không mau quỳ xuống đất bái lạy, xin đại gia ta tha cho ngươi cái mạng nhỏ đi?"

Nghe cái giọng phách lối ngứa đòn này của nó, Hàn Ngâm vẫn gối đầu lên hai tay nằm yên trên mặt đất, tới mí mắt cũng lười nâng, chỉ thản nhiên nói: "Đừng nói một đôi cánh, ngươi có tu thành hình người, thì cũng là pháp bảo đã nhận chủ thôi."

Một câu đâm ngay vào chỗ đau của Tạo Hóa Kim Tiền, nó lập tức nổi sùng: "Lẽ ra nếu ngươi ngoan ngoãn dập đầu bái lạy ta, ta sẽ đưa cho ngươi ít Nguyên Linh bắt được bên dưới, nhưng bây giờ ngươi lại không thức thời thế này..."

Nó còn chưa nói xong, Hàn Ngâm đã sáng ngời hai mắt, cắt ngang lời nó: "Ngươi bắt được Nguyên Linh bên dưới hả?"

Tạo Hóa Kim Tiền sửng sốt, phát hiện mình nói hớ, nhưng không lấp liếm kịp nữa rồi, vì nó đã nghe thấy Hàn Ngâm dùng chất giọng nịnh nọt chảy nước, ngọt tới nỗi nó muốn nổi da gà, khẩn cầu: "Đưa cho ta có được không?"

Tạo Hóa Kim Tiền cũng ứng phó rất thần tốc, nó lập tức hừ lạnh đáp: "Không được, ta luyện hóa hấp thụ hết rồi."

"Không sao, ngươi bắt thêm cho ta là được rồi!" Nói xong Hàn Ngâm tức tốc duỗi tay búng lên cái cánh nhỏ của nó, mạnh tới nỗi nó lộn nhào trên không, té cắm đầu về mạch nhãn.

Mộ Thập Tam đã chỉ thì chỉ có chuẩn, Tạo Hóa Kim Tiền bị ép giao cho Hàn Ngâm chừng mười viên Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành. Chúng đều khác xa với thứ mà Hàn Ngâm luyện hóa trước đó, vì tất cả đã ngưng tụ ra hình người ngũ sắc, một số còn đầy đủ mày râu, na ná ngũ quan. Mà điều càng khiến cho cô vui mừng hơn chính là linh khí cất lọc ra từ loại Nguyên Linh này, còn tinh thuần linh tính hơn trước đó.

Đương nhiên linh khí là thứ có càng nhiều càng tốt, nó quyết định cường độ pháp thuật và độ bền lâu khi thi pháp, cũng chính là cách gọi thông tục của cấp độ tu vi. Nhưng khả năng dung nạp linh khí ở cơ thể mỗi người là có hạn, cho nên linh khí có tinh thuần hay không là cực kỳ quan trọng. Thậm chí quá trình Tụ Linh cũng có thể nói đơn giản là quá trình tinh lọc linh khí. Từ đó đủ thấy sau khi có được những Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành hình người đó, sẽ giúp tu vi của Hàn Ngâm tăng mạnh tới cỡ nào.

Khi đang trong quá trình Tụ Linh thì không thể nghỉ ngơi quá lâu, thế nên một khi đã tu luyện thì Hàn Ngâm hầu như không dừng lại, cũng hoàn toàn vô tri vô giác với mọi chuyện xung quanh, mãi tới hơn một tháng sau, linh khí trong cơ thể cô mới được luyện tụ hoàn toàn.

Thế nhưng, điều này không đồng nghĩa là quá trình Tụ Linh đã hoàn thành, vì sau khi linh khí được tinh lọc, đan điền bị căng phồng và huyệt khiếu đều được dọn trống hơn phân nửa, có thể thu nạp được nhiều linh khí hơn, do đó cô lại bắt tay vào luyện hóa linh khí thủy hành thu nạp được từ nội đan của Hóa Xà trước đây, rồi bù thêm tứ hành linh khí khác, dùng Hỗn Nuyên tâm pháp đánh tan về hình thái hỗn độn, sau đó tiếp tục Tụ Linh.

Cứ trở qua trở lại như thế, tinh lọc rồi tinh lọc, mãi tới khi trong đan điền và huyệt khiếu không tài nào dung nạp thêm một chút linh khí nào, thì hai tháng nữa đã lặng lẽ trôi qua.

Hôm nay Hàn Ngâm đã công thành viên mãn, ngưng thần nhìn vào bên trong, phát hiện linh khí ngũ sắc trong đan điền và huyệt khiếu đã ngưng tụ vô cùng tinh thuần, chẳng khác nào thực chất. Cô lại thử vận hành Hỗn Nguyên tâm pháp, phát hiện linh khí ngũ sắc này có thể chuyển thành các loại đơn hành linh khí một cách hết sức tự nhiên, không khỏi mừng rỡ trong lòng, điều này cho thấy cô đã bước vào bước thứ năm của tu tiên, Ngưng Luyện.

Ngưng Luyện thì lại giống như ba bước trước, phải chậm rãi vững vàng chứ không thể nào dùng tiểu xảo, cũng như dao sắt mài kim vậy, cô phải thông qua tâm pháp đem linh khí ngũ sắc đã cực kỳ tinh thuần, tiến thêm một bước ngưng luyện tinh thuần, cho đến khi những linh khí này có thể tụ thành một viên kim đan nguyên sơ bên trong đan điền.

Đây căn bản không phải chuyện có thể hoàn thành trong mấy năm, nhưng dù sao lúc Tụ Linh cô cũng đã được lợi, có Tạo Hóa Kim Tiền bắt hộ Tiên Thiên Nguyên Linh Ngũ hành ở chỗ sâu nhất của mạch nhãn, linh khí tôi luyện ra cũng tinh thuần hơn những người tu tiên khác rất nhiều, thế nên thời gian ngưng luyện này của cô, rõ ràng có thể rút ngắn hơn những người khác.

Càng Đan Thành sớm chừng nào, thì khả năng tu luyện thành tiên sẽ cao chừng đó, sao Hàn Ngâm lại không mở cờ trong bụng cho được chứ? Cô cảm giác ba tháng này mình nỗ lực khổ cực quả thật không uổng phí. Thế là vừa trở mình bò dậy đã chạy như bay đi tìm Mộ Thập Tam và Lạc Vân Khanh, cho nên không chú ý thấy Tạo Hóa Kim Tiền lại len lén bay khỏi tay áo cô, xông vào mạch nhãn Ngũ hành linh mạch.

"Lạc sư huynh —–"

Lạc Vân Khanh ở gian phòng gần vườn linh nhất, nên Hàn Ngâm cũng đi tìm hắn trước, thế nhưng khi đạp cửa bước vào, cô lại phát hiện trong phòng vắng tanh, Lạc Vân Khanh hoàn toàn không ở đây.

Chắc là đi ra ngoài rồi.

Hàn Ngâm không để ý lắm, lại chạy đi tìm Mộ Thập Tam như một làn khói. Kết quả dạo hết một vòng vẫn không tìm được, cô không khỏi ngỡ ngàng lại thất vọng, đúng lúc đó nhìn thấy Tần Vô Ưu đang cắp một cái rổ thức ăn đi tới, bèn chặn cô ta lại hỏi: "Sư phụ muội đâu rồi?"

Tần Vô Ưu nhìn cô một cái, rồi nói lãnh đạm: "Không biết."

Nói xong cô ta không dừng lại mà lướt qua Hàn Ngâm, đi thẳng.

Hàn Ngâm ngớ ra, nhưng không đuổi theo Tần Vô Ưu hỏi tiếp mà tự chạy ra xa tìm. Ai dè vừa mới đi ngang qua một gốc cây dẻ, đầu chợt bị thứ gì đó đập cho một phát, đau tới nỗi cô hét lên thành tiếng, tới khi ngẩng mặt lên thì lại thấy Mộ Thập Tam đang nằm trên chạc cây, ngoắc ngón tay với cô, nói: "Lên đây."

~ Hết chương 112

"Mộ sư thúc..." Nhạc Lê Yên cũng muốn ngăn, nhưng đã trễ một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích Ly đi thẳng về hướng tây. Mà lúc này trên bầu trời hướng Nam lại có hai đạo phi kiếm bay tới liên tiếp, chỉ chốc lát đã tới gần, cô nhận ra là Lạc Vân Khanh và một vị thiếu nữ lạ mặt, thế là đành phải bước lên nghênh đón.

Bờ môi khô nẻ bỗng nhiên mát lạnh, ngay sau đó có một dòng nước thơm ngọt lành lạnh chảy vào khoang miệng.

Tô Tinh Trầm đang khát tới cháy cổ, bèn nuốt xuống theo bản năng, cảm nhận nguồn suối sinh mạng đang chảy trôi qua cổ họng, làm dịu đi cơn khát của cơ thể, hòa vào tứ chi.

Vẫn chưa đủ, hắn tham lam hút lấy, nhưng dòng nước hắn khao khát đã không còn, chỉ có một chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào miệng hắn, mở khớp hàm hắn, cuốn lấy lưỡi hắn.

Cùng lúc đó, một đôi tay lành lạnh dò vào vạt áo hắn, dao động lúc nhanh lúc chậm trên từng tấc da thớ thịt của hắn, rồi từ từ trượt xuống.

Cơ thể Tô Tinh Trầm đang bị cơn nóng thiêu đốt, được một đôi tay như suối mát vỗ về nhè nhẹ, khiến cơn nóng khát khó chịu hơi giảm đi đôi chút, cả người đều khoan khoái dễ chịu, vì vậy trong đầu hoàn toàn không có ý định ngăn cản, mãi tới khi thần trí mê man bỗng nhiên có một giây tỉnh táo ngắn ngủi, hắn mới giật mình mở bừng mắt ra, đối diện với một đôi mắt đẹp mơ màng và đuôi mắt uốn lượn.

Lúc bốn mắt chạm nhau thời gian như dừng lại giây lát.

Ngay sau đó cặp mắt phượng hẹp dài của Tô Tinh Trầm híp lại, nhìn trừng trừng vào đôi mắt đẹp kia với vẻ cảnh giác: "Ngươi là ai?"

Môi hai người dán sát vào nhau, giọng hắn vốn dĩ đã khàn đục vì khát, trong phút chốc lại càng trầm thấp hơn.

Trong đôi mắt đẹp khơi lên ý cười, giọng cũng nhỏ nhẹ như nỉ non, còn quyến rũ tới tận xương: "Cần gì phải hỏi ta là ai chứ, cứ tiếp tục thế này, coi như chàng vẫn chưa tỉnh lại, chẳng phải tốt quá ư..."

Lúc lên tiếng hơi thở của nữ tử phả ra như lan, quan trọng nhất là môi cô ta vẫn đang ma sát nhè nhẹ trên môi hắn, cực mị hoặc cám dỗ, nếu là nam tử có định lực kém thì có lẽ đã kéo noãn ngọc ôn hương vào lòng từ lâu rồi.

Tô Tinh Trầm không tự xưng định lực của mình phi phàm, nhưng đối mặt với tình huống này, đối mặt với nữ tử lai lịch không rõ này, sự cảnh giác trong mắt hắn chỉ càng sâu hơn trước, nếu thân thể hắn hiện tại không khô nóng trầm trọng, đến nỗi muốn giơ tay lên cũng không có sức, thì có lẽ hắn đã đạp thẳng cô gái này ra đất từ sớm rồi.

Hiện tại hắn không có sức để cựa quậy, chỉ có thể rít ra một câu cảnh cáo lạnh như băng: "Tránh xa ta ra!"

Đôi mắt đẹp khẽ run, nữ tử kia rõ ràng rất bất ngờ, cô ta lập tức đứng thẳng người dậy, nhìn xuống hắn bằng cặp mắt mang theo ý cười châm chọc: "Đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng đấy sao."

Bấy giờ Tô Tinh Trầm mới thấy rõ dáng dấp của nữ tử này, cô ta vận bộ váy sa đen hơi xuyên thấu, tôn lên làn da tinh khiết như tuyết trắng, mịn màng như ngọc, dung mạo và tư thái của cô ta cũng phong tình quyến rũ hệt như đôi mắt, chỉ một nụ cười cũng đủ hớp hồn người.

Thế nhưng, lúc này hắn lại không có tâm trí để thưởng thức, quan sát cô gái này xong, rồi quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện mình bị nhốt trong một thạch thất, trừ giường đá hắn đang nằm và một hòn đá thô ráp đặt ngọn đèn bên giường ra, thì ở đây chẳng còn bất cứ đồ dùng nào.

Biết rõ nữ tử này sẽ không trả lời mình, nhưng hắn vẫn hỏi: "Ta đang ở đâu?"

~ Hết chương 109 ~

Hum qua mệt quá ngủ quên mất nên giờ Yun đền cho mọi người một chương nữa nè, đọc xong có ai nhận ra một JQ to đùng trong chương này hôn, rõ ràng tới nơi rồi sư thúc có thể gọi Tiểu Ngâm dậy, thậm chí với cái tính của ổng thì đạp luôn cũng dám lắm, zậy mà lại "Bế", "Bế" đó, sợ vợ thức nên "Bế" nhẹ xuống đó, tới nước mấy người kia hiểu lầm là Tiểu Ngâm bị thương luôn, hố hố╭( ̄▽ ̄)╯╧═╧

Bình Luận (0)
Comment