Tham Tiền Tiên Khiếu
<<>>
Chương 116
Nam nữ thụ thụ bất thân
Edit: Yunchan
Sau khi Tần Vô Ưu bất đắc dĩ theo hai vị sư huynh sư tỷ đi rồi, ở Hỗn Độn Mê cốc chỉ còn lại có ba người, đương nhiên Tài Bảo đại gia không được tính vào đó, vì hắn không phải là người.
Hàn Ngâm tợp hai ba cái đã nhồi hết bánh mân côi chín tầng vào miệng, rồi nhồm nhoàm hỏi: "Tiểu Giang Giang, cô có thấy Lạc sư huynh của ta đâu không?"
"Tiểu Giang Giang?" Giang Tĩnh Dạ lặp lại ba chữ này với vẻ cực kỳ chán ghét: "Cô đừng gọi bừa có được không?"
Hàn Ngâm nhìn cô cười hì hì, làm lơ lời kháng nghị của cô.
Tuy cùng đóng bộ thân phận nha hoàn như Tần Vô Ưu, nhưng rõ ràng Hàn Ngâm vẫn thích cô nàng nha hoàn chính quy Giang Tĩnh Dạ này hơn, tất nhiên loại thích này được thành lập trên nền tảng Mộ Thập Tam không bị nhòm ngó, Tích Tích không bị đuổi giết.
Giang Tĩnh Dạ đành chịu: "Thập Tam công tử không nói cho cô biết sao?"
"Không có." Hàn Ngâm sửng sốt, đảo mắt nhìn sang Mộ Thập Tam, thấy hắn đang ngửa đầu ngó trời ra bộ chẳng nghe thấy gì, bèn đen mặt giục: "Nói mau, huynh ấy làm sao?"
"Công tử nói cho hắn biết một chỗ có thủy hành linh mạch, để hắn đi Tụ Linh."
Không sai, Lạc Vân Khanh cũng tới lúc phải Tụ Linh rồi, đi làm việc đó cũng chẳng có gì lạ, lạ là tại sao Mộ Thập Tam không nói cho cô biết?
Hàn Ngâm đương khó hiểu, thì chợt nghe hắn lên tiếng: "Được rồi, ăn nhanh lên, ăn no rồi đi."
Cái gọi là đi đó, hiển nhiên không phải là đi khỏi đây, mà là đi chung quanh tìm xem có nơi nào ẩn núp được mà lại bị họ bỏ sót hay không, và chỗ Mộ Thập Tam thấy khả nghi nhất, chính là mạch nhãn của Ngũ Hành linh mạch.
Hàn Ngâm đứng bên rìa cái hồ to do Tài Bảo đại gia đập thủng mà ngơ ra một lát, sau đó sực tỉnh ngộ, tức giận nói: "Sư thúc đúng là quá bất lương! Ngài lại lấy ta ra làm mồi nhử!"
"Có sao?" Mộ Thập Tam không thừa nhận.
"Tại sao không có!" Hàn Ngâm chỉ vào cây dẻ cao chọc trời ở đằng xa, giậm chân nói: "Còn nói không có, đang yên đang lành lại leo lên cây, bảo đảm không chỉ lén chuồn đi tìm yên tĩnh, mà rõ ràng đang âm thầm để ý tình hình bên này. Nếu Tô Tinh Trầm núp ở dưới thật, thì hắn có thể không nhịn được mà xuống tay với ta, tới lúc đó ngài chẳng cần tốn sức mấy cũng tóm được hắn!"
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, căn bản không có chuyện này." Mộ Thập Tam hất cằm: "Ta trốn trên cây là để giám thị lúc Du Tịch Bình bày trận có lười biếng hay không, có nói xấu ta hay không."
Được hắn nhắc nhở, Hàn Ngâm lại hướng mắt nhìn về phía xa, lát sau bèn cười lạnh: "Sư thúc khi dễ ta không hiểu pháp trận sao? Ta không hiểu nhiều, nhưng được cái trí nhớ tốt, đại trận đặc biệt ta vẫn nhớ được hai ba cái, mấy trận pháp mà ngài bảo Du sư huynh thiết lập, nhìn thì là trận pháp phòng ngự, nhưng nối lại với nhau thì là Vạn Tượng Khốn Ma trận đúng không?"
Mộ Thập Tam ném qua một câu: "Vạn Tượng Khốn Ma trận không thể phòng ngự sao?"
Có thể!
Nhưng Hàn Ngâm vẫn nhìn hắn chằm chặp, nhìn mãi nhìn mãi, không chớp mắt lấy một cái.
Người như Mộ Thập Tam bị cô trừng thế này cũng không thể chịu nổi, đành cười gượng đáp: "Được rồi, ta thừa nhận ta có nghĩ như vậy, nhưng lẽ nào ngươi không muốn trừ Tô Tinh Trầm sao?"
Muốn! Nếu muốn, thì có bị biến thành mồi nhử cũng không sao, vì cô không đánh lại Tô Tinh Trầm, ngoài làm mồi nhử ra, thì cũng chỉ có thể làm mồi nhử! Chuyện này cũng chẳng mất thể diện lắm, thật ra còn rất nhàn, tới cái ngón tay cũng chẳng cần động, vì suy cho cùng Mộ Thập Tam sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.
Cơn bực bội trong lòng Hàn Ngâm tan biến, cô chỉ đăm chiêu nói: "Nhưng Tô Tinh Trầm không xuống tay với ta, có lẽ hắn không ở dưới đâu."
Mộ Thập Tam không tiếp lời, chỉ liếc cô: "Sao, không giận à?"
Hàn Ngâm ngẩn ra: "Giận xong rồi."
"Chỉ thế thôi?"
"Không thì sao?" Hàn Ngâm hừ lạnh: "Sư thúc còn định cho ta đá hai phát trút giận sao?"
Mộ Thập Tam cong môi: "Ngươi đừng mơ!"
"Vậy ngài giả mù sa mưa hỏi ta làm gì?"
"Chọc cho ngươi giận."
"Ngài —-"
Hàn Ngâm quả nhiên bị chọc giận, nhưng còn chưa kịp mắng, Tài Bảo đại gia ngồi bên cạnh đã giành mắng trước: "Hai ngươi xong chưa hả? Muốn liếc mắt đưa tình thì cũng chờ xong chính sự đã. Đại gia ta đang nóng lòng muốn thấy Tô Tinh Trầm chết đây!"
Liếc mắt đưa tình!
Hàn Ngâm ngẩn ngơ, ngay sau đó không biết là mừng rỡ, bực mình hay là lúng túng, nói chung cô chỉ muốn đập chết tên Tài Bảo tuyệt đối không có mắt này. Còn Mộ Thập Tam chẳng biết nghĩ gì trong lòng, chỉ híp mắt nói: "Chờ Giang Tĩnh Dạ về đã."
Trước đây khi hắn bảo Du Tịch Bình bày trận, vì nghĩ nơi đây có Ngũ Hành linh mạch nên chỉ bày một trận pháp tiếp dẫn đơn giản, chuyển linh khí của Ngũ Hành linh mạch tới là có thể khởi động và duy trì được trận pháp. Ai ngờ Tài Bảo đại gia lại đạp cho một cước, phá sập cả Ngũ Hành linh mạch, thành ra muốn khởi động trận pháp còn phải hao tổn linh thạch, và việc mà Giang Tĩnh Dạ đang đi làm chính là nó.
Hàn Ngâm biết việc này thì ngứa răng lườm Tài Bảo, chửi thầm: Đồ phá của! Biến ra mỗi cái hình người mà cũng hút sạch linh khí của linh mạch! Hại cô sau này không tài nào mang đồ tử đồ tôn tới đây Tụ Linh!
Đương nhiên, linh mạch bị hủy cũng có vài chỗ tốt, họ có thể ngồi Xích Ly xuống dưới, trước khi xuống Hàn Ngâm còn hỏi Tài Bảo đôi câu, hỏi hắn lúc hấp thụ linh khí bên dưới có phát hiện ra điều gì bất thường hay không.
"Bận tới bù đầu, ai mà rảnh đi để ý chuyện này?" Tài Bảo trả lời cực ngứa đòn: "Nếu biết sớm Tô Tinh Trầm có thể ở dưới, đại gia ta đã tra dầu vào chân chạy trốn lâu rồi!"
Hàn Ngâm chịu thua: "Ngươi tu ra nhân thân rồi, tại sao phải sợ hắn nữa?"
Mặt Tài Bảo hơi đỏ lên, may mà màu da cổ đồng của hắn không thể nhìn ra, hắn căng mặt nói: "Sợ thì không sợ, nhưng ta là pháp bảo luyện khí, làm sao giống ngươi được hả, suốt ngày làm chuyện lưu manh đánh nhau đấu pháp?"
Tên này vĩnh viễn sẽ không bỏ được cái miệng thối, rõ là phí phạm cái túi da đẹp. Hàn Ngâm dúi Thổ Linh trư vào lòng hắn, rồi quyết định không ngó ngàng tới hắn nữa.
Hàn Ngâm không ngờ được, Ngũ Hành linh mạch lại thông sâu xuống lòng đất như vậy, càng đi xuống khí âm hàn càng nặng, mặc dù từ khi cô tu tiên thì đã không còn quá sợ lạnh, nhưng tới nơi lạnh thấu xương này thì vẫn run lập cập. Chưa kể càng đi xuống, cảm giác bị đè nén càng rõ hơn, bốn phía độc một màu tối tăm tĩnh lặng, làm cô cảm thấy như có loài quái thú ăn thịt người nào đó đang ẩn núp ở nơi mà cô không nhìn thấy, sẽ vồ ra tấn công họ bất cứ lúc nào.
"Sư... sư thúc..." Cô lạnh đến nỗi nói cũng run run: "Dưới lòng đất sâu như vậy, có thể tìm được người sao?"
Mộ Thập Tam đang điều khiển Xích Ly bay xuống chậm rãi, ven đường còn thường xuyên dùng Tụ Quang thuật để kiểm tra bốn vách tường, khi nghe cô hỏi thì bất giác ngẩn người, đưa tay ra sau tìm kiếm, cầm lấy tay cô: "Lạnh lắm sao?"
Đương nhiên lạnh! Không riêng gì cô mà Giang Tĩnh Dạ cũng lạnh tới phát rét, nhưng tay của hắn lại rất ấm.
Nếu hắn đã chủ động truyền hơi ấm thì Hàn Ngâm cũng chẳng khách sáo làm gì, trực tiếp ôm lấy hông hắn, mặt dán vào lưng hắn, lúc này mới dịu lại đôi chút, chí ít thì không còn lạnh tới tê cóng như vừa rồi. Thế nhưng Mộ Thập Tam bị cô mặt dầy ôm cho một cái, thân thể bỗng cứng đờ, trên mặt nở ra một nụ cười gượng.
Xích Ly mang theo ba người, Tài Bảo đại gia đã hóa về nguyên hình đồng tiền, vỗ đôi cánh nhỏ bay theo phía sau, trong bóng tối đặc quánh hắn không thấy rõ được tình hình trước mắt, chỉ biết nhìn chằm chằm vào chấm đỏ Xích Ly đằng trước nên không thấy được cảnh này, song Giang Tĩnh Dạ ngồi ở sau lưng Hàn Ngâm lại nhìn thấy rất rõ, cô không khỏi trợn mắt há mồm.
"Hàn Ngâm cô..."
Hàn Ngâm khó hiểu: "Sao cơ?"
Giang Tĩnh Dạ muốn toát mồ hôi lạnh đến nơi: "Cô... cô không biết nam... nam nữ thụ thụ bất thân sao..."
Câu này để thốt ra miệng thôi cô đã thấy bối rối vô cùng, thật tình không hiểu sao Hàn Ngâm có thể ôm Mộ Thập Tam tự nhiên như không, quan trọng là Mộ Thập Tam cũng chẳng có vẻ gì là phản đối!
Hàn Ngâm ngớ ra một thoáng rồi vỡ lẽ, da mặt dầy khiến cô chẳng những không buông tay, mà trái lại còn ôm chặt eo Mộ Thập Tam hơn, giở giọng đáng thương: "Tiểu Giang Giang đừng hiểu lầm, ta chỉ quá lạnh, muốn sưởi ấm chút thôi."
Đầu óc cô đúng là quá xấu, tuy miệng nói thế, nhưng lòng thì lại ước gì Giang Tĩnh Dạ hiểu lầm nhanh nhanh lên.
Chẹp chẹp! Sư thúc là người của cô, cô phải chiếm lấy!
Giang Tĩnh Dạ bàng hoàng ra mặt, rốt cuộc chẳng biết mình có hiểu lầm không mà chỉ cứng họng không biết nói gì. Đúng lúc này Mộ Thập Tam đột nhiên trầm giọng nói: "Ở trong đây!"
Một đóa hỏa liên nho nhỏ được phóng ra, tầm mắt Hàn Ngâm bất ngờ sáng tỏ, cô nhìn thấy trên vách tường bị nổ sụp một nửa có một cái hố đủ để cho một người chui qua. Điều làm cô ngạc nhiên hơn chính là bên trong đó không chỉ là một cái hố bình thường, mà còn có một lối đi nối chếch xuống mặt đất. Càng đi vào trong, lối đi này càng rộng ra, đủ cho ba người có thể đi sóng vai, từ đó mà suy, nếu như mạch nhãn không bị nổ tung thì lối đi này nhất định rất bí mật, nằm lẫn bên trong Ngũ Hành Nguyên linh tồn tại như thực chất lại càng khó phát hiện ra hơn.
Mộ Thập Tam đi đằng trước, đưa tay sờ soạng vách động: "Nơi này là mạch đạo của linh mạch thiên nhiên, nhưng dường như phía trước bị ai đó cố tình mở rộng ra."
Hàn Ngâm nghe mà hoang mang, Tô Tinh Trầm trốn ở cái nơi chim không ị phân này, đúng là khó phát hiện thật.
Ba người đi thêm một đoạn, nào ngờ phía trước lại phân ra hai ngã.
Hàn Ngâm nghệt ra: "Đi bên nào?"
Giang Tĩnh Dạ đề nghị: "Chi bằng chúng ta chia nhau ra đi?"
Mộ Thập Tam chậm rãi lắc đầu: "Chưa rõ tình hình, các ngươi nên theo chân ta thì hơn."
Hắn chọn bừa một hướng bên phải, nhưng lần này chưa đi được bao xa, trước mặt lại có ba ngã rẽ, hắn chọn ngay hướng bên phải không chút do dự, mấy lần như thế, số ngã rẽ gặp phải đã thành bảy tám cái.
Tình huống này đủ làm cho người ta sụp đổ, thế nhưng chẳng hiểu sao Hàn Ngâm lại có cảm giác khoái chí kỳ quặc, nín lặng nửa ngày, chờ tới khi ngã rẽ trước mặt lên thành mười cái, cô bỗng hết kiềm nổi, ôm bụng cười lăn: "Sư... sư thúc số ngài đen quá thể!"
Mộ Thập Tam lười biếng liếc cô: "Không thì ngươi dẫn đường đi?"
Dẫn thì dẫn!
Hàn Ngâm không tin mình cũng xúi quẩy như hắn. Nhưng tới khi thò chân vào cô mới biết nơi này là một cái mê cung bán thiên nhiên, dù đi thế nào chăng nữa, số ngã rẽ mãi mãi không dưới mười cái, cuối cùng cô cũng chịu thua, xụi lơ ngồi bệt ra đất, ăn vạ không đi nữa.
Giang Tĩnh Dạ ở bên cạnh cười nhạt: "Giờ thì hay rồi, lạc đường triệt để, đừng nói tìm người, tới ra cũng chẳng biết đi lối nào!"
Hàn Ngâm đau khổ ra mặt: "Tiểu Giang Giang, hay là cô dẫn đường đi?"
Sao câu này nghe quen tai vậy hả!
Khóe miệng Giang Tĩnh Dạ co rút: "Đừng hòng ta nhảy vào hố nữa!"
"Mộ sư thúc." Hàn Ngâm đành phải làm bộ đáng thương nhìn qua Mộ Thập Tam: "Ta sai rồi, ta không bao giờ cười ngài số đen nữa."
Mộ Thập Tam nhìn cô cáu kỉnh, đoạn bỏ tay vào túi Càn Khôn tìm kiếm, sau đó chợt thấy hơn trăm đốm sáng màu u lam xanh biếc rơi xuống mặt đất, hóa thành một bầy chuột phù quỷ chạy túa ra bốn phương tám hướng.
Sau đó —–
Giang Tĩnh Dạ che mặt hét toáng lên: "Con chuột!"
~ Hết chương 116