Tham Tiền Tiên Khiếu
<<>>
Chương 129
Trên mây
Edit: Yunchan
Toàn Cơ phái quả thật là rừng mây biển mộng, vấn đề là sao không ai nói cho cô biết, chỗ ở của trưởng lão với chưởng môn trong phái là nằm trên mây hả?
Một khắc trước Hàn Ngâm còn đang chìm đắm trong màu biển xanh thẳm trong ngần như bảo thạch, một khắc sau đã nhìn thấy lầu các đình đài ẩn trong đám mây đậu trên mặt biển, khiến cho cô kinh ngạc hết sức.
Thế mà Hiên Viên Dạ còn đứng trên phi kiếm của hắn, chỉ vào mây nói: "Là chỗ này, chúng ta đến rồi."
Mắt Hàn Ngâm đờ ra, lẩm bẩm một mình: "Làm phiền ai đó đánh cho ta tỉnh đi, nói cho ta biết ta đang nằm mơ đi."
Cầu được ước thấy, Tài Bảo đại gia đang phi hành sau lưng cô bỗng nhiên hóa ra một cái tay, nện lên đầu cô một cái bốp, còn lời ít ý nhiều: "Đập!"
Đập cái đầu ngươi!
"Chỉ nói chơi chút thôi, ngươi lại dám động tay động chân thật!" Hàn Ngâm thò tay ra chộp lấy Tài Bảo đại gia, bóp chặt, sau đó nhét vào túi Càn Khôn: "Tài không để lộ, ngươi ngoan ngoãn núp đi cho ta."
Hiên Viên Dạ không nhịn được, rũ mắt cười.
Phương Dữ cũng cười tươi rói: "Vân Trung điện của Toàn Cơ phái là tòa điện nức tiếng, đáng tiếc ngày thường không thể thấy được."
Hàn Ngâm ngạc nhiên: "Sao thế?"
Hiên Viên Dạ giải thích: "Ngày thường toàn bộ Vân Trung điện đều ẩn trong trận pháp, nếu không để cho người phàm tục trông thấy thì lại đổ xô tới dâng hương cúng bái. Mấy hôm nay bận đưa đón tân khách, sợ khách tới không tìm được nên mới mở trận pháp, chẳng qua vùng biển này đã bố trí mê chướng, người phàm tục tạm thời không thể tiếp cận được."
Trong lúc nói chuyện ba người đã bay tới gần mây.
Hàn Ngâm cúi đầu nhìn tầng mây xốp trông như thể chỉ giẫm lên một phát sẽ tan ra ngay, bèn nói với giọng chưa an tâm lắm: "Hai người đảm bảo đây không phải là ảo ảnh chứ?"
Hiên Viên Dạ gật đầu nói: "Thật ra đám mây này là một món pháp bảo, ban đầu là pháp khí phi hành mà tổ sư Toàn Cơ phái sáng tạo ra, chỉ rộng một tấc vuông, về sau truyền qua nhiều đời chưởng môn, ai cũng tế luyện thêm, còn thêm phòng ốc đền điện trên nó, dần dà đã biến thành bộ dạng hôm nay."
Nghe hắn cam đoan xong, Hàn Ngâm mới thận trọng thò một chân xuống từ trên người Hải Trãi, giẫm thử lên đám mây. Phát hiện nơi mình đặt chân mềm mại êm ái, hệt như đang giẫm lên tấm thảm dầy chắc, đến đây cô mới vững dạ, thò cả hai chân xuống, đi tới đi lui mấy bước, còn nhảy nhảy hai cái.
"Hay quá!" Cô vỗ tay cười rộ lên: "Nếu là pháp bảo phi hành, thì mây có thể bay đúng không?"
"Đúng vậy." Hiên Viên Dạ bước lên trước dẫn đường: "Nhưng không bay được nhanh."
"Vậy là quá tốt rồi." Hàn Ngâm hâm mộ hết sức: "Nửa môn phái đều ở trên mây, nếu sau này Toàn Cơ phái gặp phải địch thủ mạnh nào đó, lúc chạy trốn cũng chẳng cần phải dọn nhà."
Câu này thật ra không ổn lắm, nhưng Hàn Ngâm và Hiên Viên Dạ đã biết nhau khá rõ, thành ra người nói vô tâm, người nghe cũng vô tâm nốt, chỉ cười một cái rồi thôi.
Tới cửa làm khách đương nhiên phải bái kiến chủ nhân trước.
Đây không phải lần đầu Hàn Ngâm nhìn thấy chưởng môn Toàn Cơ phái, nhưng trong lòng vẫn hơi thán phục, cô thật sự không tin nổi người nam tử nom chỉ ba mươi tuổi, vẻ ngoài thần thanh khí sảng, ôn văn nho nhã giống như Hiên Viên Dạ này, lại là một ông lão sắp qua trăm tuổi. Chẳng qua trong lòng cô cảm khái nhưng lại không biểu hiện ra nét mặt, vẫn cung kính bái kiến Hiên Viên Huyền.
Tính tình Hiên Viên Huyền khiêm tốn, cũng không bày ra dáng vẻ tôn trưởng để làm khó đám tiểu bối bọn họ, chỉ vui mừng khi thấy cháu trai trở về. Do đó trong lúc trò chuyện trên mặt y luôn giữa nụ cười ôn hòa, khiến Hàn Ngâm và Phương Dữ cũng thoải mái hơn, nhân lúc y vui vẻ bèn dâng lên hạ lễ mà mình mang tới.
Phương Dữ hoàn toàn chẳng có ý tưởng gì mới, lần trước Lạc Vân Khanh bị phạt ở Tẩy Tâm nhai, hắn đi thăm đã tặng một chậu hoa. Lần này chưởng môn Toàn Cơ phái mừng thọ, hắn vẫn tặng một chậu hoa, cũng may hắn còn biết ngượng, không lấy ra hoa cỏ tầm thường, mà chọn giống Mặc Tâm Lan quý hiếm.
Quà tặng của Hàn Ngâm dĩ nhiên là mười vò rượu và một bộ chung làm bằng sừng tê giác, khiến cơn hứng khởi của Hiên Viên Huyền trỗi dậy, lôi kéo họ bàn về rượu, mãi tới khi có trưởng lão trong phái tới đây thăm hỏi, y mới dừng đề tài lại, bảo Hiên Viên Dạ tiếp đãi họ thật chu đáo, còn dịu giọng dặn dò họ đôi câu, bảo họ ở lại đây đừng khách sáo, cứ thoải mái như ở nhà.
Ra khỏi chỗ ở của Hiên Viên Huyền, thì chợt thấy một đứa trẻ khôi ngô cột tóc đuôi sam hướng lên trời, nom chỉ chừng sáu bảy tuổi đi tới gần, vừa nhìn thấy họ thì hớn hở ra mặt, nhào vào lòng Hiên Viên Dạ gọi ca ca, còn nói liếng thoắng: "Mẫu thân nói mấy hôm nữa ca ca sẽ về, đệ hết trông rồi ngóng vẫn không thấy ca ca đâu hết, còn tưởng mẫu thân lừa đệ!"
Hiên Viên Dạ chưa lên tiếng, Phương Dữ đã tóm cái bím tóc chổng lên trời của đứa bé, kéo kéo rồi nói: "Đây là đệ đệ của đệ à? Nhìn giống đệ thật."
Đứa bé kia dường như không thích bị người ta kéo tóc, liếc Phương Dữ một cái, rồi xụ mặt xuống: "Ca ca, đây là bằng hữu của huynh à? Sao lớn đầu rồi mà gặp người còn động tay động chân, chả có tý quy củ nào!"
Phương Dữ vốn đang cười hì hì nghịch tóc người ta, vừa nghe thấy câu này nụ cười đã cứng ngắc trên môi, thả tay ra ngay tắp lự.
Hàn Ngâm cười nắc nẻ, vị sư huynh này của cô đúng là tùy tiện không câu nệ lẽ thường, nói cách khác là người dễ làm thân, có lúc khó tránh khỏi làm người ta bối rối.
Thấy Phương Dữ lúng túng, Hiên Viên Dạ bèn nói: "Tiểu Túc, Phương Dữ ca ca muốn chơi với đệ, sao đệ lại nói vậy? Còn không xin lỗi mau."
Hiên Viên Túc bẹp bẹp miệng, rõ ràng không tình nguyện.
Phương Dữ chen vào: "Không cần không cần, không cần xin lỗi."
Hiên Viên Dạ không bỏ qua, đanh mặt quát: "Tiểu Túc!"
"Xin... xin lỗi!" Hiên Viên Túc bị ép xin lỗi, nhưng sau đó còn bồi thêm một câu: "Đệ nói vậy cũng là muốn chơi với huynh, huynh đừng để bụng!"
Kiểu xin lỗi này chẳng thành ý chút nào, may mà Phương Dữ không để bụng thật, Hiên Viên Dạ cũng cười đành chịu, cho qua chuyện này.
Có lẽ vì lâu rồi không gặp huynh trưởng nên thấy nhớ, hay vì tuổi còn nhỏ ở trong Tòa Cơ phái không có bạn chơi cùng nên rất cô đơn, mà Hiên Viên Túc cứ lôi kéo Hiên Viên Dạ nói tíu tít liên tục. Không nói sư huynh này đã qua tu vi Nhập Khiếu, thì cũng nói sư tỷ kia gần đây luyện ra được phù khí thú vị gì, trên cái mặt nhỏ toát ra vẻ hâm mộ dào dạt.
Phương Dữ muốn làm thân với nó, bèn giở giọng nịnh nọt: "Không cần phải ước, chờ tới khi đệ bằng tuổi họ, nhất định tu vi còn cao hơn họ."
Mới nói một câu mà Hiên Viên Túc đã sầm mặt xuống, nhìn Phương Dữ chăm chú một lát, rồi bĩu môi nói: "Huynh đúng là quá đáng ghét!"
Dứt lời, lần này nó bỏ mặc luôn huynh trưởng, co giò chạy đi một nước, chớp mắt đã biến mất tăm.
Phương Dữ sờ sờ đầu hết sức vô tội: "Ta nói sai cái gì nữa sao?"
Hàn Ngâm cũng không biết Phương Dữ nói sai ở đâu, sao lại chọc cho con nhà người ta phản cảm ghê thế.
Hiên Viên Dạ thì lại khẽ thở dài một hơi: "Phương sư huynh đừng thấy lạ, thể chất trời sinh của nó âm hàn hơn người thường, vậy mà chỉ có thể thu nạp linh khí hỏa hành, do đó khi tu luyện sẽ giằng xé như ở trong băng hỏa lưỡng trọng thiên, vô cùng đau đớn."
"Vậy là nó không thể nào tu luyện được." Phương Dữ sực hiểu ra: "Vậy câu lúc nãy của ta, chẳng phải là đâm vào tim nó sao?"
Hiên Viên Dạ gật đầu, rồi thở dài một hơi.
Hàn Ngâm cũng có chút đồng tình với Hiên Viên Túc. Nếu là đứa trẻ bình thường, gia cảnh sung túc thì không tu luyện cũng chẳng sao, chỉ cần không gặp phải biến cố lớn, áo cơm không lo, cứ vượt qua cả đời trong bình an vui vẻ là đủ mãn nguyện rồi. Nhưng vấn đề là Hiên Viên Túc xuất thân từ thế gia tu tiên, tổ phụ còn đường đường là chưởng môn một phái, sư huynh sư tỷ bên cạnh, thậm chí ca ca ruột thịt cũng có thể tu luyện, vậy mà nó lại không thể. Cảm giác khiếm khuyết này nếu tưởng tượng ra thì sẽ đau khổ tới mức độ nào đây.
Lòng cô khẽ động, quay sang hỏi Hiên Viên Dạ: "Nó không thể tu luyện, vậy bình thường làm những gì?"
"Tính nó hiếu thắng trời sinh." Hiên Viên Dạ cười khổ: "Trừ việc không thể tu luyện ra, những người trong môn phái học cái gì thì nó cũng muốn học cái đó, nhưng như hai người biết đó, Toàn Cơ phái chuyên về luyện khí, trên người nó không có chút linh khí nào, dù học pháp môn luyện khí cũng chẳng dùng được."
Phương Dữ cười ngượng ngùng: "Ta có nên đi xin lỗi nó không đây?"
"Người không biết không có tội, huynh đâu cần phải xin lỗi." Hiên Viên Dạ bật cười: "Chẳng qua lúc ta còn ở Toàn Cơ phái, nó còn quấn quýt lấy ta, bảo ta luyện giúp nó mấy món đồ chơi mà nó đột nhiên nghĩ ra, bây giờ ta đã bái nhập Cửu Huyền, cũng chẳng còn ai chơi chung với nó nữa. Mấy ngày nay rãnh rỗi, hai người đến chơi với nó một chút cho nó đỡ buồn là được rồi. Có điều tính nó rất cổ quái, nếu nó làm lơ hai người, nói gì đó đắc tội, thì xin hai người hãy thứ lỗi, đừng chấp nhặt với nó."
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, Hiên Viên Dạ cũng nhân tiện sắp xếp chỗ ở cho hai người.
Hàn Ngâm không yêu cầu gì hơn, chỉ cần được ở trên mây thế này là quá tốt rồi, bởi vậy cô chọn một gian nhà nhỏ ở sát rìa mây, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy mây mù và biển xanh, trước nhà còn trồng vài cây tùng trúc, phủ rợp bóng râm.
Phương Dư cũng chẳng kén chọn, chọn ngay một gian nhà bên cạnh Hàn Ngâm cho tiện. Hai người sắp xếp xong bèn giục Hiên Viên Dạ đi làm việc của mình, vì trên đường tới đây, họ có nhìn thấy vài đệ tử Toàn Cơ phái chào hỏi hắn, ngẫm lại hắn hiếm khi về nhà, dầu sao cũng nên bớt thời gian ở bên cha mẹ, gặp lại bạn cũ.
Sau khi Hiên Viên Dạ đi rồi, Hàn Ngâm bèn đảo mắt quan sát gian nhà mình ở, thấy nơi này bày biện rất nhiều đồ đạc, tất cả đều được chế tác từ sản vật của biển, ngay cả chiếc giường cô ngủ cũng là một chiếc vỏ trai được mài nhẵn thành hình nửa phiến quạt. Đẩy song cửa sổ ra, hơi thở mang theo mùi mằn mặn và hơi tanh hòa theo cơn gió biển mát lành lùa vào phòng, mang theo cả tiếng sóng biển vỗ rì rào, xem ra ban đêm cô có thể gối lên sóng biển mà đánh một giấc say.
"Chỗ này đẹp thật." Hàn Ngâm nằm nhoài lên bệ cửa sổ, đưa mắt ngắm cảnh biển ở xa xa, thở dài mãn nguyện, cảm thấy chuyến đi này chẳng tệ chút nào.
Phương Dữ ham chơi, không có hứng thú gì với cảnh mây nước, nên lên tiếng giục cô: "Nghĩ mau lên, chúng ta chơi cái gì thì hay?"
Hàn Ngâm buồn cười: "Sư huynh đừng quên lời sư phụ dặn trước khi xuống núi, nói huynh đừng gây thêm phiền phức! Bây giờ mọi người bên ngoài ai cũng bận tối mắt, chúng ta lại chẳng quen sinh hoạt ở đây, muội thấy chi bằng nghỉ trước một đêm, ngày mai chờ Hiên Viên sư đệ tới, hỏi đệ ấy có gì hay để chơi không."
"Không được." Phương Dữ phản đối: "Khó khăn lắm mới được xuống núi một chuyến, không chơi cho đã thì sao được."
"..." Hàn Ngâm nhìn mặt biển xanh biếc sâu thẳm bên dưới mây, bỗng nhiên đề nghị: "Hay là chúng ta câu cá đi?"
"Câu cá?" Phương Dữ tán thành ngay lập tức: "Trò này hay! Chơi trò này đi!"
Hắn ở trên núi Cửu Huyền không có cơ hội để câu cá, dù muốn câu cũng chỉ có thể thả câu ở cái ao nhỏ trước tiểu viện của mình, quả thật chẳng có gì thú vị. Hôm nay có cơ hội ngồi trên mây hưởng thụ niềm vui thả câu, sao hắn lại không phấn khích cho được?
Phấn khích thì phấn khích, nhưng khi hắn thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì lại đâm ra sầu muộn: "Không được rồi sư muội ơi, chỗ này cách mặt biển tới mười trượng, còn câu kéo gì! Hơn nữa chúng ta cũng không có cần câu với mồi."
Hàn Ngâm kéo cửa bước ra ngoài: "Ra ngoài tìm thử, nếu không có, thì chúng ta cứ nhảy xuống biển bắt cá là xong."
~ Hết chương 129