Hỉ Liên đặt một chén trà ngân châm Quân Sơn thượng hảo lên long án.
Quay đầu nhìn Hoàng thượng, thấy y đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt nhợt nhạt hơn.
Nghĩ chắc do gần đây hai vùng chiến loạn liên miên, tấu chương trình lên chất đầy bàn.
Hoàng thượng mỗi đêm phê tấu sớ cũng phải đến canh ba, hôm sau tảo triều xong còn phải tiếp tục xử lý tấu chương tồn đọng, ngày trước còn có thời gian đọc sách luyện chữ, bây giờ thì cả đến thời gian dùng bữa cũng phải tranh thủ. Hoàng thượng nào phải người làm bằng sắt, sau mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.
Tuy nhắm mắt nhưng trong đầu Nguyên Kinh lại toàn là chuyện Bắc Cương.
Bắc Cương chiến sự giằng co một năm, vài hôm trước Lâm Xương đột nhiên dâng tấu nói Bắc di hung hãn khó ngăn, trận chiến Bạch Thành mặc dù đuổi quân địch lui trăm dặm, song tổn thất nặng nề, sợ binh lực không đủ phòng, phen này muốn mộ binh hai mươi vạn, xin quân hưởng trăm vạn.
Đồng thời, Ninh Nguyệt Quan đã đến Trung Tỉnh, để cố thủ thành trì, cũng xin tăng binh năm vạn, quân lương ba trăm vạn thạch.
Phản ứng của quan văn trên triều đình đối với tin tức này chia thành hai cực đúng như trong dự kiến.
Một bên chủ trương muốn trừ ngoại cần an nội trước, phê cho Ninh Nguyệt Quan trước, một bên chủ trương giặc ngoài mạnh hơn giặc cỏ, cung cầu nên xếp đầu.
Nhưng mà nói đến cùng đều là phải cấp.
Thái thương không lương thực, có thể trưng thu bách tính, quốc khố rỗng, thì Hộ bộ chỉ có thể ngửa tay hỏi Hoàng đế.
Dù sao thì kho riêng của Hoàng đế vẫn có tiền.
Thế nhưng phản ứng của Nguyên Kinh lại ngoài dự đoán của mọi người.
Chẳng những gác lại việc này hơn hai ngày, còn mặc kệ đám đại thần trên triều đình luân phiên thuyết phục, lần lữa không phê.
Thực ra không phải Nguyên Kinh xót mấy trăm vạn bạc đó, mà là phen này có tính toán khác.
Ninh Nguyệt Quan và Lâm Xương ngày trước qua lại rất chặt chẽ với Hà Yến, đều là nhân vật xếp đầu trên danh sách Hà đảng. Sở dĩ Nguyên Kinh giữ lại mạng họ, là do trước mắt Đại Bình còn cần họ bình loạn đuổi địch, mà mở rộng binh lực cống hiến sức lực cho quốc gia cũng không phải là không thể. Chỉ có điều đối với đám dư nghiệt gian đảng này, đường giới hạn của Nguyên Kinh hơi thấp hơn bình thường.
Thái Sơ đế dưỡng hổ vi hoạn, là một ví dụ sờ sờ ra đó.
Những người này sớm muộn đều phải xử lý, Nguyên Kinh sẽ không cho bất cứ kẻ nào trong đó cơ hội một mình lớn mạnh.
Thế nhưng trong ngoài đều khốn đốn, quốc gia nguy ngập, cũng không thể bỏ mặc mãi.
Nguyên Kinh mở mắt, trên tròng mắt giăng một tầng tia máu, lại lần nữa cầm bút lên.
Hỉ Liên thật sự không nhìn nổi, khom lưng tiến lên, “Hoàng thượng… thứ cho nô tài cả gan.”
Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, “Nói.”
Hỉ Liên: “Hoàng thượng đã phê tấu suốt năm canh giờ, nô tài nhìn thôi cũng thấy mệt.”
Nguyên Kinh tâm tư mơ màng, “Lâu thế rồi.”
Hỉ Liên nói: “Trước mắt hoa đào trong ngự hoa viên nở đang rộ, không bằng nô tài đưa Hoàng thượng đi ngắm một chút để giải sầu, trở về phê sau cũng không muộn.”
Nguyên Kinh nghe vậy, quả thật thấy mệt mỏi vô cùng, bèn gác bút đứng dậy.
Hỉ Liên thấy thế quay ra ngoại điện chuẩn bị, chỉ một chén trà đã ổn thỏa, đoàn người vây quanh Hoàng đế đi ra ngự thư phòng.
Ngự hoa viên, cảnh xuân ấm áp.
Rêu xanh bò trên đá phiến, cánh hoa đào rải khắp hành lang.
Có lẽ do thời tiết đẹp, nương nương dạo hoa viên cũng không ít, mới đi chưa bao lâu đã gặp Liên phi và Diệp quý nhân. Lại nói phi tử hậu cung cũng nhiều ngày rồi chưa được thánh sủng, gặp Nguyên Kinh đều trổ hết võ nghệ muốn ở lại bên cạnh.
Ngặt nỗi Nguyên Kinh đang phiền muộn, đối với chúng phi tử tới quyến rũ đều chỉ đáp một câu nhạt nhẽo vô vị, hoàn toàn không có ý định sóng vai đi cùng.
Hỉ Liên im lặng theo sau Hoàng thượng một lúc lâu.
Thấy Hoàng thượng dừng lại, đang nghĩ lại gặp nương nương cung nào, Hỉ Liên ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt Hoàng thượng trống trải, làm gì có bóng nương nương nào.
Nguyên Kinh dừng chân, dõi nhìn ao nước biếc đằng trước, bên bờ hoa đào rực rỡ.
Giữa mây nước, bóng lưng người nọ cô đơn như một vết mực.
Hoài Hoài đứng cạnh ao nước tuyết tan, lơ đãng ném đá trong tay xuống ao.
“Hà huynh đệ, tại sao không trèo tường với ta, mà khăng khăng đến nơi quỷ quái này ném đá?”
Đôi mắt Hà Yến đầy cứng rắn, “Sau này ngươi bớt làm ta mất mặt đi.”
Hoài Hoài nói: “Ta đâu có làm ngươi mất mặt, trèo tường cũng là một kỹ thuật đó chứ, ngươi còn chẳng biết trèo cơ mà.”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Ta không thèm.”
Hoài Hoài thở dài, “Nhiều ngày rồi ta không gặp Hoàng thượng.”
Hà Yến cũng ném một hòn đá, đánh xuống mặt nước ra một tiếng vang nặng nề, “Có gì hay mà gặp.”
Hoài Hoài nói: “Ta không giống với ngươi.”
Hà Yến suy nghĩ giây lát, nhíu mày, “Cũng phải.”
Hoài Hoài nói: “Ngươi cả ngày chỉ nghĩ cách liên lạc với người ngoài cung, muốn ra ngoài, nhưng ta lại muốn ở đây, ngày ngày làm bạn với Hoàng thượng, ở ngay cạnh tẩm cung của y, mãi thích y.”
Hà Yến cau mày, “Không chút tiền đồ!”
Hoài Hoài im lặng một lát, “Tối hôm qua thái giám kia cho ngươi cái gì vậy?”
Hà Yến thấp giọng nói: “Là một tin tốt.”
Dừng một chút, lại tiếp: “Họ đã bắt đầu tập binh rồi.”
Hoài Hoài dáo dác nhìn hai bên, đoạn tiến lên, “Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?”
Hà Yến nghe vậy cười lắc đầu, “Còn xa mới đến.”
Hoài Hoài cả giận nói: “Ngươi không thể hại Hoàng thượng.”
Hà Yến im lặng hồi lâu, cười khẽ đôi tiếng, nhưng không mở miệng.
Trong đôi mắt cảm xúc phức tạp khó nói rõ.
Hoài Hoài trách móc: “Ngươi đã nói tìm Hoàng thượng tới giúp ta mà.”
Hà Yến mở miệng, “Ngươi có tìm hay không, y đều sẽ đến tìm ngươi, vậy thì cần chi phải mất công.”
Hoài Hoài: “Nói láo, đã bao nhiêu ngày rồi, đừng nói Hoàng thượng, cả đến Hỉ công công cũng chẳng thấy bóng đâu.”
Hà Yến hơi suy tư, “Chắc y đang sầu lo vì chiến sự ở hai vùng.”
Hà Yến lẩm nhẩm, mặt ao sắc vàng lấm tấm.
Nguyên Kinh ngớ ra hồi lâu, thấy người nọ lẻ loi ném đá, cực giống năm đó ở ven hồ Tây Tử, sau cơn mưa Giang Nam.
Mình cũng đứng đằng xa, nhìn Tuần phủ địa phương nịnh nọt lấy lòng Hà Yến, Hà Yến nghiêng mặt qua, bị lão thần kia chọc cười ha ha, đôi mắt thâm thúy, đứng giữa một đám người khom lưng gật đầu, quả thật chói lòa.
Giang Hoài Cẩn nhìn ngây người, đứng dậy ra khỏi tiểu đình trú mưa.
Thị vệ đằng trước giơ tay cản đường, “Vương gia, Hà đại nhân nói ngài ở lại đây.”
Giang Hoài Cẩn vận bạch y, gió lạnh thổi chực bay lên, “Hắn kêu các ngươi trông ta, chẳng qua là sợ ta chạy, xung quanh toàn là quân của hắn, ngươi thấy ta có thể chạy thoát không?”
Thị vệ không nói gì, nhưng vẫn không bỏ tay xuống.
Mắt Giang Hoài Cẩn như điểm sơn, “Ta chỉ đi xem thử thôi.”
Thị vệ đã hiểu, cung kính nói: “Mời Vương gia-“
Chờ đến khi Giang Hoài Cẩn lại nhìn sang, bên hồ chỉ còn mình Hà Yến.
Như đang suy tư điều gì, thi thoảng ném đá, hoàn toàn không nhận thấy mình tới gần.
Sương chiều mỹ lệ, đốt đỏ nửa bầu trời.
Hai cái bóng dài thượt chiếu lên bùn đất màu mật, một ở đằng trước, một ở đằng sau.
Mặt hồ sóng nước lăn tăn, bóng người nọ vỡ theo nước chảy, rất lâu chưa hợp lại.
Giang Hoài Cẩn đột nhiên nghĩ, nếu đẩy Hà Yến xuống từ đây, phải chăng có thể giải thoát.
Nghĩ đến đây, Giang Hoài Cẩn giơ tay tới thân thể cường tráng kia, do dự hồi lâu lại lấy tay về.
Suy nghĩ một lúc lâu về người này làm nhiều việc ác, sàm nịnh chuyên quyền như thế nào, liền cắn răng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Nhưng vẫn không được.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Hà Yến mãi chưa quay đầu lại.
Cho đến khi ném sạch đá cuội trong tay, vẫn đứng trước nước, trù tính thiên hạ.
Tiểu Vương gia sau lưng giơ tay bỏ xuống, tiếp tục giơ tay bỏ xuống.
Cuối cùng không chịu nổi tựa đầu lên lưng Hà Yến, lấm tấm trên mặt lại không phải mồ hôi lạnh.
Hỉ Liên khẽ mở miệng, “Hoàng thượng?”
Đôi mắt phượng trong veo sáng ngời của Nguyên Kinh dần dần sâu hơn.
Định thần lại, nói nhàn nhạt một câu, “Chờ trẫm ở đây.”
Nói xong, liền đi tới người kia.
Hoài Hoài ném nốt hòn đá cuối cùng trong tay, cũng không hề nhúc nhích.
Nguyên Kinh bước nhẹ hơn, chờ tới gần, vừa giơ tay ra thì Hoài Hoài quay người lại nắm tay y, cười tươi rói, “Ta đã nói phía sau có người mà, không ngờ lại là Hoàng thượng.”
Nguyên Kinh há hốc miệng nhìn, tay bị Hoài Hoài nắm chặt.
Năm ngón tay đan vào nhau, lưu luyến triền miên.
Hoài Hoài rất vui mừng, “Hoàng thượng, ngươi rốt cuộc tới tìm ta rồi?”
Thấy Nguyên Kinh không nói gì, lại tiếp: “Hoàng thượng, sao tay ngươi lạnh thế?”
Nguyên Kinh cụp mắt xuống, nghĩ đến cảnh đã hoàn toàn thay đổi kia, giọng lại run rẩy không hề báo trước, “Trẫm rất mệt, ngươi đi với trẫm một chút.”
Hoài Hoài cười nói: “Được.”
Nguyên Kinh lấy tay về, quay người bước đi.
Hoài Hoài đi theo sau, đột nhiên sực nhớ tới, quay đầu lại tìm Hà Yến.
Hà Yến vẫn đứng ở cạnh ao, như sắp hòa vào thanh tuyền kia.
Hoài Hoài định mở miệng, nhưng nghĩ đến lời dặn của Hà huynh đệ, lại không nói gì nữa, theo Nguyên Kinh đi khỏi.
Hai người sóng vai đi một lúc lâu, Hoài Hoài rất vui, ngược lại Nguyên Kinh tâm sự nặng nề, dọc đường không lên tiếng.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, ánh trăng mờ tối.
Đoàn người đến cửa Vị Ương cung, đi tiếp sẽ là ngự thư phòng.
Hoài Hoài bỗng nhiên kéo Nguyên Kinh lại, “Hoàng thượng, đừng đi.”
Thị vệ cung nhân phía sau thấy Hoài Hoài như vậy, đều cuống quýt cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Nguyên Kinh nghĩ đến tấu chương chất đống như núi, thở dài, “Không được.”
Hoài Hoài vội nói: “Thế ta trở về với ngươi nhé?”
Nguyên Kinh nhìn hắn, ngữ khí lại mơ hồ chậm chạp, “… Không được.”
Hoài Hoài tiếp tục nài nỉ: “Chỉ một lúc thôi, ngươi xem trời còn chưa tối, chờ trời tối ngươi đi cũng không muộn.”
Nguyên Kinh chằm chằm nhìn Hoài Hoài.
Nghĩ cái người đôi mắt đơn thuần như hài đồng trước mặt, không hề giống nam nhân coi trời bằng vung năm đó.
Khi ấy trong mắt hắn chỉ có quyền lợi, mình đi theo sau hắn, chứng kiến hắn xơi tái từng kẻ ngăn cản hắn bay thẳng lên mây xanh.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, ngày ngày nói thích mình, muốn tốt với mình.
Thấy Nguyên Kinh không nói gì, Hoài Hoài thật sự chờ không được, liều một phen, đánh bạo kéo y vào Vị Ương cung.
Hỉ Liên sửng sốt, đi theo vào cung, lại bị Hoài Hoài đuổi ra, “Ngươi đừng vào theo.”
Hỉ Liên đang định nổi giận, song thấy Hoàng thượng không nói gì cũng bèn thôi, may mà thời tiết không lạnh, đứng trong viện một lúc cũng không đáng ngại lắm.
Trăng bạc và nắng chiều giao ánh, rọi dư huy thanh lạnh trên mặt đất.
Nội điện Vị Ương cung còn chưa đốt đèn, khắp nơi dưới đất đều là bóng song linh đan nhau, sáng sáng tối tối, tầng tầng lớp lớp.
Hoài Hoài đóng cửa, khuôn mặt khuất trong tối, đôi mắt sáng rực.
“Hoàng thượng…”
Người gần trong gang tấc, hơi thở ngày càng nặng nề hơn, Nguyên Kinh không tránh né, chỉ tự dưng nói một câu, “Nói ra có thể ngươi không hiểu, nhưng quả thật ta hơi hối hận.”
Người đối diện quả thật không hiểu, trong đầu kêu gào, máu phun trào, cố nén cảm xúc.
Hoài Hoài thử lại gần, như dã thú ngửi tường vi, “Hoàng thượng… có thể không?”