Canh ba.
Trong đại đường đốt một ngọn đèn dầu, khi sáng khi tối, như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Nước trà trong tay đã nguội ngắt từ lâu, Điền Sùng Quang hơi mệt mỏi ngồi trên cái ghế rộng bằng gỗ lê.
Tiếng bước chân chỗ tối vừa nhẹ vừa vội, theo cánh cửa két một tiếng, tiểu tư bước qua bậc cửa quay lại đóng cửa, đi tới, “Đại nhân, có thể qua rồi.”
Điền Sùng Quang hơi ngước mắt lên, da mặt bị ánh nến chiếu thêm vài phần u ám, “Ngươi có nhìn rõ ràng chưa? Người canh ở bên ngoài, là Vương thống binh?”
Tiểu tư nghe hỏi gật đầu thưa, “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhìn rất kỹ, còn tiến lại chào Vương thống binh, nhất định không sai được.”
Điền Sùng Quang nghe vậy đứng dậy, búng nếp nhăn trên áo bào, “Đi.”
Tiểu tư đi theo sau Điền Sùng Quang, vẻ mặt nịnh nọt, “Đại nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn kiệu cho ngài rồi.”
Điền Sùng Quang chậm rãi ra khỏi phòng, “Chính là kiệu lớn thường ngày?”
Tiểu tư lanh lợi cỡ nào, “Đại nhân, tiểu nhân chuẩn bị cho ngài một cỗ kiệu nhỏ, bất cứ ai cũng sẽ không để ý nhiều…”
Khóe mắt Điền Sùng Quang có một chút nếp nhăn, “Không tệ.”
Gã tiểu tư tươi cười càng rạng rỡ, vội vàng hầu hạ Điền Sùng Quang ra cửa lên kiệu, sau đó thu hai tay vào tay áo, đi theo đến hướng cổng thành sau hoàng cung.
Lại nói người xuất hành chuyến này, tính cả kiệu phu tổng cộng là bốn, cả đến đèn lồng cũng không cầm, lần mò trong bóng tối, loạng choạng vòng tới cửa sau hoàng cung.
Đi theo con đường nhỏ, không bao lâu tòa nhà mái cao vút kia đã ở trước mắt.
Chỗ đặt kiệu còn cách tòa nhà một khoảng, gã tiểu tư vén màn, Điền Sùng Quang nhô người ra, nhìn đèn lồng tứ giác treo cao, tự dưng da đầu lại ngứa ran.
Tiểu tư thấy thế, liền hiểu ý tiến lên, gọi thống binh họ Vương đến.
Thống binh kia chức quan bằng hạt mè, được thượng cấp chỉ thị, chẳng qua là vai sai vặt, cho nên cũng không biết thân phận Điền Sùng Quang, chỉ biết là một vị quan lớn, tiến tới quỳ một gối xuống, “Khấu kiến đại nhân.”
Điền Sùng Quang lui đến chỗ tối, nhìn hai bên một lúc lâu, “Ngươi là Vương Điền?”
Vương thống binh chắp tay ngẩng đầu, “Chính vậy.”
“Người trước đó đã đổi hết rồi? Không sót một kẻ?”
“Không sót một kẻ.”
“Đổi đi đâu?”
“Cấp trên nói là nhân số không nhiều, sợ sinh ra vấn đề, nên nhốt hết vào lao trước, chờ đại nhân xử lý.”
Điền Sùng Quang vẫn chưa thể yên tâm, “Trong đó có tai mắt Hoàng thượng xếp vào không?”
Vương Điền thoáng dừng, “Đã thẩm vấn hết lượt, chỉ nói là từ trong cung theo đến một thái giám, mấy hôm nay ty chức đang chuẩn bị ra tay.”
“Thái giám kia tên gì?”
“Thuận Thuận.”
Điền Sùng Quang thở phào, “Không cần, là người mình cả.”
Nói xong liền để tiểu tư kia dẫn vào cửa bí mật bên cạnh.
Đình viện tối đen như mực, thi thoảng có chim bay qua, càng âm trầm khủng bố hơn. Bọn hạ nhân đã ngủ, Điền Sùng Quang lần theo ánh sáng mỏng manh trong đêm tối, một mình tới thiên điện, nín thở gõ nhẹ cửa.
Thái giám mở cửa chính là Thuận Thuận, đã nói từ trước nên thấy Điền Sùng Quang cũng không bất ngờ, chỉ vội vàng đón hắn vào, “Mời đại nhân mau vào.”
Điền Sùng Quang ngực hơi khó chịu, chỉnh vạt áo, đi hai bước chân cẳng lại hơi run run.
Tuy đã truyền mật hàm với Hà Yến nhiều ngày nhưng mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ nói chuyện lại là lần đầu tiên.
Nhớ trước kia khi mình còn làm một tiểu lại chép sách ở Hình bộ, người này đã sất trá triều đình, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng mình một cái.
Điền Sùng Quang siết tay, cúi đầu tiến lên, đợi đến chỗ có ánh sáng mới hơi ngẩng đầu.
Người ngồi ngay ngắn trước ngọn đèn bằng hạt đậu kia chính là Hà Yến, anh tuấn sắc bén, vùng chân mày lạnh thấu xương.
Điền Sùng Quang bất tự giác khom lưng, “Đại nhân…”
Thấy Điền Sùng Quang như thế, Hà Yến đột nhiên đứng dậy tiến lên đỡ, “Điền đại nhân thật sự khách khí…”
Điền Sùng Quang nhất thời mừng mừng tủi tủi, giọng hơi nghẹn ngào, “Sùng Quang chưa từng nghĩ sinh thời còn có thể nghị sự với đại nhân…”
Hà Yến bật cười nói: “Ta đâu còn là đại nhân gì, Điền đại nhân quá đề cao tại hạ rồi.”
Điền Sùng Quang tự biết thất thố, im lặng chốc lát, lại nói một câu ý tứ sâu xa, “Phỉ Thanh Phỉ đại nhân, hiện tại làm chủ sự Binh bộ, tiền đồ không thể đoán trước…”
Nhìn nhau cười, Hà Yến hơi nhướng mày, “Tuy ta cũng rất muốn gặp người này, nhưng trước mắt còn chưa phải lúc.”
Điền Sùng Quang nói: “Ta làm việc chung với người này cũng được vài ngày, điều đến Binh bộ, quả thật tiếc cho văn chương của hắn.”
Hà Yến nói: “Chắc hẳn ngài cũng phải vất vả một chút.”
Điền Sùng Quang nói: “Trước mắt Binh bộ cơ bản do một tay ta nắm giữ, xếp người này vào cũng không phiền toái lắm, đợi đến khi đại nhân thay thế danh phận Phỉ Thanh trở về triều đình, Hoàng thượng cũng không đến mức quá khó xử.”
Dừng một chút, lại tiếp: “Trước mắt chỉ có giấu tài chờ thời, chỉ chờ… binh bất huyết nhận.”
(Binh bất huyết nhận đại khái là gươm không cần dính máu đã thắng)Thuận Thuận xách một ấm trà nóng đến, tiếng nước trà rót vào chén trong đêm vắng đặc biệt rõ rệt.
Điền Sùng Quang nhìn chằm chằm chén sứ men xanh kia, khẽ thở dài, “May mà Lâm tổng đốc ngày xưa chinh chiến với đại nhân vẫn còn, chứ không thì thật sự chẳng còn ai để dùng.”
Hà Yến ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị ánh nến mạ sắc vàng dữ tợn, “Phó Tuyết Xuyên chắc vẫn còn.”
Điền Sùng Quang há hốc miệng, “… Còn, trước mắt đã thành nội các đại học sĩ.”
Hà Yến dửng dưng nói, “Ngày khác hãy kêu lão đến.”
Điền Sùng Quang há miệng rồi lại ngậm vào.
Trên mặt giấu không được sự sợ hãi.
Phó Tuyết Xuyên vốn là số ít ngạo cốt năm đó dám chống lại Hà Yến, sau khi Hà Yến rơi đài, người này cũng vì vậy mà thăng quan vùn vụt, chỉ trong một năm đã vào nội các.
Dù có nghĩ nát óc thì người này cũng không nên có liên quan với Hà Yến.
Hà Yến thấy khuôn mặt Điền Sùng Quang cứng đờ, dĩ nhiên biết nỗi lo âu trong lòng hắn, cười nói: “Chuyện đến bây giờ, ta cũng không cần giấu ngài nữa, Phó Tuyết Xuyên này ngay từ đầu đã bị ta khống chế, dù sao ta cũng phải để lại đường lui cho mình chứ.”
“Làm như thế, chẳng qua là bịt mắt che tai người ta thôi.”
Điền Sùng Quang cúi nhìn xuống, lòng bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt.
Hà Yến tiếp tục: “Triệu Dật còn ở Lại bộ không?”
Điền Sùng Quang lau mồ hôi rịn ra trên trán, “Hiện tại đã là Lại bộ Thị lang.”
Hà Yến cười nói: “Những người này đều còn dùng được.”
Điền Sùng Quang im lặng một lát, lại không nhịn được hỏi: “Những người này mà cũng thuộc Hà đảng… ngày trước thật sự là không nhận ra…”
Hà Yến nói: “Trên triều đình này lại có quan viên nào có thể sạch sẽ, chỉ cần đã nếm được lợi, thì bất cứ ai cũng không thanh liêm nổi.”
Bên ngoài tiếng gió xào xạc, thổi cánh cửa kêu kẽo kẹt.
Băng dồn suốt một mùa đông trên mái hiên rốt cuộc muốn rơi, từ trên cao rơi xuống, vụn băng chi chít dưới đất.
Hai người im lặng, đều nhìn theo âm thanh, Thuận Thuận thấy thế vội đẩy cửa ra ngoài tìm hiểu, chờ hỏi rõ mới trở về, “Chẳng qua là tảng băng trên cao bị gió thổi rơi xuống.”
Lòng Điền Sùng Quang hơi chùng xuống, hắn tiếp tục nói: “Vốn định mượn chuyện Lâm Xương xin quân hưởng điều kinh sư đi, nhưng Hoàng thượng rất cẩn thận, việc này sợ rằng phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hà Yến nghe tiếng băng rơi bên ngoài, trầm mặc rất lâu.
Đôi mắt đen sẫm, cất giấu ánh sáng sâu không lường được.
“Việc này có khó gì, vận ngân mỗi lần dùng năm ngàn kinh sư, chờ năm ngàn người này tới Bắc Cương rồi, kêu Lâm Xương đổi thành người mình, lặp lại vài lần như thế, vét hết một nửa trú quân kinh thành sau đó đổi thống binh, thâu lương hoán trụ, kinh sư sẽ thành quân của mình, ngày sau khỏi phải ngàn dặm xa xôi điều người từ biên thành về.”
***
Sương mù giữa xuân, rơi ướt ruộng hoa.
Ngoài ngự thư phòng tiếng bước chân vội vàng, Hỉ Liên nghe tiếng liền thò đầu ra nhìn.
Cuối con đường đá phiến xám tro đi ra, chẳng qua cũng là một thái giám, bưng một xấp tấu chương dày cộp, hướng đến chính điện.
Bên ngoài thái dương sáng rực, chiếu rọi cung điện nặng nề, ánh sáng rạng rỡ, tràn đầy sinh cơ.
Không biết là cung nhân cung nào thả một con diều đỏ thẫm, nhấp nhô trong mây, lướt qua thâm cung hầu viện, tự do tự tại.
Tiếng thở dài rất khẽ vang lên, Hỉ Liên lúng túng rụt cổ, quay đầu nhìn người phía sau.
Trong nội điện không khí nặng nề, Hoàng đế khuôn mặt trắng bệch bệnh trạng, hiện giờ đang cầm bút, ánh mắt dừng ở cửa, nhìn thái giám kia bưng tấu chương mới vào, lại lần nữa cắm cúi phê.
Hỉ Liên vội đi lên giúp đỡ dọn chỗ để, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.
Từ ngày Hoài Hoài xuất cung, tính đến hôm nay đã khoảng nửa tháng rồi không thấy bóng hắn đâu.
Khoan nói đến Hoàng thượng, ngay cả Hỉ Liên không có việc gì cũng trông hắn trở về.
Đang suy nghĩ, thì chồng tấu chương tiểu thái giám bên cạnh bưng không cẩn thận đổ hết xuống đất, rơi tứ tung.
Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống, hoảng loạn dập đầu, “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, Hoàng thượng bớt giận…”
Đầu ngón tay nhỏ gầy đặt bút xuống, Nguyên Kinh hơi sầm đôi mắt phượng, giấu không được vẻ mệt mỏi hư nhược.
Hỉ Liên đi tới đạp thái giám kia một phát, “Đồ ngu xuẩn, còn không mau cút đi…”
Tiểu thái giám kia đội ơn, sấp ngửa chạy ra khỏi điện.
Tấu chương dưới đất bị gió thổi soàn soạt.
Chữ nhỏ lít nhít bên trên, như bàn tay lấy mạng, kéo đế vương trẻ tuổi xuống vực sâu.
Hỉ Liên và cung nhân nội điện quỳ dưới đất nhặt tấu chương, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu liếc trộm người ngồi ngẩn ra đó.
“Hỉ Liên-“
Hỉ Liên nghe tiếng gọi lại kích động đến run giọng, “Hoàng thượng…”
“Ngươi có đi xem chưa?”
Hỉ Liên nói: “Có đi hai lần, hình như lại bị phong hàn, mỗi lần nô tài đến đều đang ngủ ạ.”
Nguyên Kinh giọng lạnh nhạt, “Chẳng lẽ đã đánh mất yêu bài?”
Hỉ Liên cứng đờ, ngập ngừng muốn nói, nhưng cũng không dám khi quân, chỉ thấp giọng đáp một câu, “Không ạ.”
Sắc xanh đậm dần, oanh ca không mệt.
Tùng bách xanh ngắt cao vút tầng mây, xung quanh Hà Yến, lại không phải là một góc thiên địa giam cầm tứ phương phía sau hoàng cung kia.
Phó Tuyết Xuyên lật mảnh gấm màu đen trên bàn, cười rạng rỡ.
Hà Yến híp mắt lại.
Nhìn chằm chằm giáp huyền thiết, mũ gắn dải lụa đỏ, trầm tĩnh sắc bén, toàn là những thứ năm đó mình dùng.
Chỉ có điều, trước mắt đã là tang vật tịch biên.
Song Hà Yến không để ý chút nào, giơ tay sờ vỏ kiếm tích bụi kia.
Ngắm nghía một lúc, lại bất thình lình cười rút kiếm ra.
Thế tựa giang hà, hào hứng như xưa, khiến cho liễu rủ hoa mềm tháng Tư đều chợt cách xa.