LY THỨ 10
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Thứ Hai, Vu Tri Nhạc dậy thật sớm rồi trở về phường Trần.
Khi cô về tới nhà, mặt trời đã lên cao, các gia đình cũng mở rộng cửa sổ, đón chào ngày mới. Từ đây có thể ngửi thấy mùi hương của sữa bay thoang thoảng. Hàng quán ven đường cũng đã mở bán, xe ba bánh chở hoa quả, rau củ đầy ắp. Thỉnh thoảng những chiếc xe đẩy đi qua Vu Tri Nhạc sẽ phát ra âm thanh kẹt kẹt. Một ngày mới bắt đầu như vậy đấy.
Vu Tri Nhạc dựng xe máy ở cửa nhà bên, bỏ mũ bảo hiểm xuống, đuôi tóc cô thấm mồ hôi nên hơi ướt.
Vu Tri Nhạc đi lên bậc tam cấp, vừa định lấy chìa khóa ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì lại liếc mắt chậu cây phía dưới. Tất cả cây cỏ vẫn như cũ, giống như hôm Cảnh Thắng chụp ảnh gửi cho cô xem. Chỉ có điều, bông hoa đầu tiên giữa khóm cây đã nở, mang màu vàng rực rỡ.
Mỉm cười một cái, Vu Tri Nhạc mở cửa vào nhà. Có vẻ như đã có người tới đây, trên bàn có ấm nước quên không đậy nắp lại, để một lúc lâu nên nước đã lạnh như băng. Bên cạnh còn có cốc mì ăn liền, chỉ còn chừa lại nước mì. Túi nilon đựng đồ bị vứt xuống đất, chỉ có mùi mì vẫn còn thoang thoảng, chứng minh có người từng ở đây.
Đoán được ai đã quay lại, Vu Tri Nhạc mở cửa số thông gió rồi đi lên gác. Cô bước tới phòng ngủ có dán hình nữ minh tinh. Sau đó, cô mở cửa đi thẳng vào, đá một cái lên chiếc giường.
Trên giường có một thiếu niên cao gầy, chăn đệm xốc xếch. Cậu đắp chăn chùm lên tận đầu, chỉ để lộ bắp chân thon dài ra bên ngoài.
Vu Tri Nhạc nhìn quanh phòng một vòng, túi hành lý cùng ba lô để ở chân giường. Ba lô chỉ mở ra một nửa, quần áo để ở trên nom chừng muốn đổ ra ngoài. Vu Tri Nhạc hít một hơi, đi đến bên bàn đọc sách rồi đưa tay kéo rèm cửa ra.
Ánh sáng chiếu vào khiến người trên giường động đậy một chút, cậu hừ một tiếng: "Ai vậy..."
Vu Tri Nhạc quay lại bên mép giường, vén một góc chăn lên. Khí lạnh ập tới, thiếu niên mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc người phụ nữ đứng ở đầu giường, chán ghét gắt một tiếng, lại kéo chăn qua đỉnh đầu lần nữa.
"Vu Tri An." Vu Tri Nhạc gọi.
Vu Tri An: "Cái gì..."
Vu Tri Nhạc: "Dậy đi."
"Bây giờ mới là mấy giờ?" Thiếu niên oán giận.
Vu Tri Nhạc: "Xuống dưới dọn đống đồ ăn em bày ra rồi ngủ tiếp."
"Ra ngoài ra ngoài... Chị ra ngoài đi." Trong chăn truyền ra tiếng rền dĩ: "Phiền quá đi mất!"
"Dậy đi." Vu Tri Nhạc không báo trước đã giật chăn của cậu ra.
Vu Tri An bật dậy, nổi giận quát: "Vu Tri Nhạc!"
"Ừ." Người phụ nữ nhìn cậu, trả lời nhàn nhạt.
"Bố mẹ không ở nhà, chị thích khó dễ với em đúng không? Chị ném mấy thứ kia đi thì quăng mất tay luôn hay sao?" Vu Tri Nhạc liếc mắt.
Thiếu niên lại định nằm xuống, Vu Tri Nhạc hướng về phía ót của cậu bắt dậy: "Không quăng mất tay, còn có thể ném em đi như rác luôn."
Vu Tri An xoa đầu: "Đau mà lại!"
"Biết đau thì dậy ngay, dọn dẹp đồ của em lại. Nếu không thì đừng ở nhà."
"Biết rồi." Vu Tri An đứng lên: "Em muốn thay quần áo! Chị ra ngoài đi!"
___
Nửa tiếng sau, Vu Tri An ngồi bên cạnh bàn nhấm nhám cháo trắng, mắt cũng không dám ngước lên. Bởi chị cậu đang ngồi đối diện, người đàn bà hung dữ đó...
"Sao chị lại về đây?" Vu Tri An dùng đũa đảo trong bát.
"Chị còn chưa hỏi em đấy." Vu Tri Nhạc đáp.
Vu Tri An liếc mắt: "Đang trong tuần ôn thi, em không có lớp. Sau mấy ngày nghỉ, em sẽ quay về."
Nói xong lại hừ lạnh: "Nếu biết chị về nhà, em thà ở kí túc xá còn hơn, ít ra ở đó có điều hòa."
"Vậy ăn xong rồi về đi." Vu Tri Nhạc thuận tay cầm lon đồ ăn rồi đóng nắp lại.
"Làm gì vậy?" Vu Tri An giật lại, ôm trong tay: "Làm gì vậy? Em còn muốn ăn tráng miệng mà."
"Hôm nào đi?" Vu Tri Nhạc hỏi.
"Chiều thứ Hai."
"Mấy ngày này ở nhà ôn tập cho tốt."
"Ờ." Vu Tri An đảo mắt: "Vậy một ngày ba bữa em làm thế nào?"
"Em không có tiền?"
"Không có, em lấy đâu ra tiền?"
Vu Tri Nhạc cười một tiếng: "Tiền mẹ mới cho em đâu?"
Vu Tri An cảnh giác: "Sao chị biết?"
"Sao lại không biết?"
"Tiêu hết rồi." Mi tâm thiếu niên giãn ra, đắc ý: "Chắc mẹ cũng kể cho chị rồi, bạn gái em gia cảnh lợi hại lắm, không tốn tiền sao được."
"Đồng hồ này ở đâu ra?" Vu Tri Nhạc liếc cổ tay cậu.
Vu Tri An thấy tình hình không ổn, giả vờ lơ đễnh: "Cũng là đàn ông trưởng thành, tự mua cho mình một cái đồng hồ thì sao?"
"Tùy em." Vu Tri Nhạc thu hết biểu cảm của em trai vào mắt, sau đó đứng lên: "Đừng có đòi tiền chị là được."
"Biết rồi." Vu Tri An khinh khỉnh: "Ai thèm trông cậy vào chị chứ?"
"Chị ra tiệm bánh đây, em đem bát đũa vào rửa đi." Vu Tri Nhạc quay đầu đi đến giá treo quần áo.
Vu Tri An nhìn bóng lưng cô rời đi, nói: "Chị..."
Cậu nhướn lông mày: "Tối qua em trở về, nghe con gái chú Tiền nói chị được leo cành cao rồi, cháu trai của người giàu có nhất thành phố Ninh đang theo đuổi chị. Chuyện này là thật hay giả?"
Hỏi xong chính cậu cũng che miệng, không dám tin mà phì cười ra tiếng.
Người phụ nữ đang mặc áo khoác dừng lại một chút, quay đầu lại mỉm cười: "Thật."
Ngược lại, Vu Tri An hít một hơi lạnh, hỏi lớn: "Thật sao? Không phải chứ?" Thật không?!"
"Có thật thì em cũng không được đồng nào đâu." Người phụ nữ cười tươi hơn, chẳng qua nụ cười này có phần chế giễu.
"Chị đi đi." Vu Tri An vui đầu vào rửa bát, một tay hướng về phía cửa xùy xùy: "Đi đi, đi đi."
___
Đêm qua bận rộn đến ba giờ sáng, hôm nay trong tiệm bánh lại rảnh rỗi, ăn cơm trưa xong, Vu Tri Nhạc lên gác nghỉ ngơi một chút. Chỉ còn Trương Tư Điềm ở dưới trông tiệm bánh.
Buổi trưa, ánh nắng chiếu qua các ngăn tủ kính thật ấm áp, khiến người ta mơ mơ màng màng muốn ngủ. Trương Tư Điềm đang lim dim bên quầy bánh, một lúc sau, tiếng chuông cửa khiến cô tỉnh giấc.
Đưa mắt nhìn ra cửa, Trương Tư Điềm không khỏi nheo mắt lại. Mặt trời chiếu vào, người đàn ông tiến vào lại ngược sáng, khiến cả người anh như ánh lên màu vàng lấp lánh.
Anh không chút nghĩ ngợi mà đi vào tiệm bánh, dần tiến vào chỗ khuất nắng, nhưng làn da trắng và đường nét trên khuôn mặt anh không vì thế mà ảm đạm đi chút nào.
Đúng là khuôn mặt hái ra tiền mà.
Trương Tư Điềm có chút sững sờ. Khi bừng tỉnh lại, cô không quên lễ nghĩa cơ bản. Cô đứng dậy sau quầy bánh, chào hỏi: "Chào anh."
Người đàn ông nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó đưa mắt đánh giá cả tiệm, ánh mắt cứ tìm kiếm mãi. Nhìn vòng vòng hai lượt, không thu hoạch được gì, anh quay đầu lại hỏi Trương Tư Điềm: "Trong tiệm bánh này chỉ có mình cô thôi à?"
"Phải..." Trương Tư Điềm đáp.
"Chỉ có một mình cô?" Anh giống như không tin được, trợn mắt hỏi lại lần nữa.
Trương Tư Điềm đáp lại: "Lúc này chỉ có mình tôi thôi, còn một người đang nghỉ ngơi trên gác."
Thấy người đàn ông nhìn về phía cầu thang, cô dừng lại rồi hỏi: "Anh cần gì sao?"
Người đàn ông chậm rãi quay trở lại quầy, để tay lên bàn, mở miệng: "Tôi à..."
"Phải." Nhìn ở khoảng cách gần lại càng đẹp trai hơn, Trương Tư Điềm thấy nhịp tim mình đập rộn ràng.
Đáy mắt anh có ý cười: "Hôm qua tôi đặt bánh ở tiệm các cô."
"Vâng." Trương Tư Điềm gật đầu, nhanh chóng nhớ lại kiểu dáng bánh ngày hôm qua, "Xin hỏi là loại nào?"
Người đàn ông nhướn mày: "Là hình có sừng đó."
Trương Tư Điềm nói: "Bánh hình tuần lộc?"
"Đúng vậy, chính là nó." Anh xoay người gõ gõ vào mặt kính, xác nhận.
"Cô..." Anh cao giọng, chất giọng lười biếng: "Các cô có đọc đánh giá về tiệm bánh không?"
"Dạ?" Đánh giá của khách hàng sao? Trương Tư Điềm nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ra.
"Đánh giá sáng nay là do tôi viết."
"À..." Trương Tư Điềm gật đầu không ngừng, mở ra xem. Quả nhiên, ngày tháng của đánh giá là hôm nay, đánh giá 3 sao. Còn kèm theo một bức ảnh.
Nội dung đánh giá là: Bánh ngọt ăn không tệ, tôi ăn hết sạch, vốn có thể cho 5 sao. Có điều thái độ người đưa bánh rất kém, đem bánh tới thì đã bị đổ rồi, chỉ có thể chụp lại hai ảnh này thôi.
Hình như... đây là lần đầu khách hàng nhận xét về chuyện này thì phải?
Nhưng chơi với nhau mấy năm, cô biết rõ tính Vu Tri Nhạc. Trương Tư Điềm im lặng mấy giây, sau đó cúi người thể hiện có lỗi: "Thật xin lỗi, có thể chính cô ấy cũng không biết bánh bị đổ. Rất xin lỗi anh."
"Không sao." Người đàn ông trẻ ho nhẹ một tiếng, nhíu mày trịnh trọng phân phó: "Cô nhất định phải đưa bình luận này cho cô ấy đọc đấy."
Cảnh Thắng: "Để cô ấy ý thức được sai lầm của mình."
"Nhất là tấm ảnh này", anh lặp đi lặp lại nhấn mạnh: "Nhất định phải cho cô ấy xem bức ảnh này."
Trương Tư Điềm a một tiếng, nghiêm túc đề nghị: "Hay là tôi gọi cô ấy xuống đây, bảo cô ấy xin lỗi anh nhé? Dù sao cô ấy cũng đang ở đây, chúng tôi có sai phải sửa."
"Không! Không cần!" Người đàn ông vội vàng bác bỏ: "Tôi còn có việc nên phải đi đây." Anh nói xong cũng thẳng người bước ra khỏi tiệm.
Trương Tư Điềm đưa mắt nhìn anh rời đi, giờ phút này mới ý thức được bên ngoài có một bóng người cao gầy, mặc âu phục đang đợi anh. Anh vừa mới ra khỏi cửa đã được người kia khoác thêm áo khoác, vâng vâng dạ dạ đi theo sau.
Trương Tư Điềm ngồi lại, trong lòng giật mình suy đoán: Cả người khí chất như vậy, căn bản không hề giống người ở đây, rốt cuộc là ai nhỉ?
___
Cô vẫn không chịu nói với Vu Tri Nhạc. Đến khi bố gọi điện tới, Trương Tư Điềm không thể không lên gác đánh thức bạn dậy.
Lâu lắm rồi không ngủ tới bất tỉnh như vậy, Vu Tri Nhạc xoay người xuống giường, quơ tay tìm một thứ.
Chỉ cần nhìn động tác của cô, Trương Tư Điềm đã tự động mở tủ lấy một chai nước suối đưa tới gần: "Vu Tri Nhạc, cậu cùng tớ trở về một chuyến đi."
Người phụ nữ ngửa đầu uống nước xong đáp: "Sao cơ?"
"Hình như nhà trưởng trấn Từ có khách tới, bảo bố tớ làm vài món. Bố tớ gọi tớ về trợ giúp, còn bảo nếu cậu rảnh thì..." Trương Tư Điềm mân mê tạp dề: "Đưa cậu đi cùng."
"Được thôi." Vu Tri Nhạc đồng ý không chút do dự.
Trương Tư Điềm thiếu chút nữa đã muốn nhảy lên thơm cô một cái: "Tri Nhạc, cậu thật tốt."
"Được rồi, dọn dẹp đi, xong sớm rồi chúng ta đi."
"Ừ!"
___
Cô chở Trương Tư Điềm trên xe mô tô, một đường phóng đi vùn vụt. Khăn trên cổ cô gái ngồi phía sau chỉ trực bay mất.
Sau khi đến trước cửa nhà trưởng trấn Từ, Trương Tư Điềm xuống xe, Vu Tri Nhạc gạt chân chống, sau đó cũng xuống xe.
Trương Tư Điềm đứng bên cạnh cô, cởi mũ bảo hiểm. Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: "Tri Nhạc, hôm nay có một người đàn ông rất đẹp trai đến tiệm bánh chúng ta..."
Ở đầu ngõ không xa, có thể nghe thấy tiếng cười nói và bước chân rõ ràng của đàn ông. Đang đón lấy mũ bảo hiểm, Vu Tri Nhạc nghe được âm thanh này.
Trương Tư Điềm đột nhiên kinh ngạc hô một tiếng: "Ơ! Là anh ấy!"
Ai cơ?
Tùy ý treo mũ bảo hiểm lên tay nắm mô tô, Vu Tri Nhạc cũng ngẩng đầu lên, cùng nhìn theo tầm mắt cô bạn. Hoàng hôn buông xuống, chân trời nhuộm đỏ sắc chiều. Con đường lát gạch cũng vì vậy mà mang màu đỏ nhàn nhạt.
Người đi ở đầu đoàn dường như cũng nhìn thấy gì đó, anh dừng chân lại. Đoàn người dường như đều kiêng kị anh, nên cũng phải đứng lại phía sau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều sửng sốt một chút.
Chẳng qua, thần sắc kinh ngạc trên mặt người đàn ông nhanh chóng biến mất. Sau đó, anh diễu võ dương oai cười thật đắc ý, đắc ý đến mức làm người ta phật ý.
"Có phải anh ấy đang cười với chúng ta không? Trương Tư Điềm kéo kéo tay áo Tri Nhạc, tâm tình kích động hỏi.
Cô nhỏ giọng hấp tấp: "Trùng hợp quá, trưa nay chính anh ấy đã đến tiệm của chúng ta đấy."
Vu Tri Nhạc thu hồi tầm mắt, đút tay vào túi, xoay người định vào cửa. Trương Tư Điềm đuổi theo cô, lộ dáng vẻ thiếu nữ sùng bái: "Có phải rất đẹp trai không?"
Trương Tư Điềm: "Nhiều đàn ông như vậy, mà tớ liếc mắt một cái đã nhận ra anh ấy!"
Vu Tri Nhạc liếc mắt một cái cũng nhìn thấy, chẳng lẽ không phải chỉ vì đến một nơi nhỏ bé thế này, mà người đàn ông đó còn mặc áo khoác lông chồn sao nên mới bắt mắt hay sao?
Hết chương 10.
Lời của tác giả:
Bạn Cảnh ba tuổi: Ông đây không mặc khoác áo lông chồn thì gì? Không lẽ lột da cô làm áo?