Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 3

LY THỨ 3

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Tòa nhà Cảnh Nguyên cao 52 tầng, phía sau là những tấm cửa kính sát đất. Đây cũng là nơi tập đoàn Cảnh Nguyên sử dụng để họp hội nghị. Cuối năm đều họp cổ đông ở đây.

Trên chiếc bàn gỗ lim dài, những người đàn ông trung niên mặc âu phục thẳng thớm ngồi theo thứ tự. Người ngồi đầu tiên là chủ tịch, sau lưng ông là màn chiếu tổng kết năm cũ và phương hướng của năm sau.

Cảnh Thắng giơ tay lên vuốt vuốt tóc, trên người mặc bộ âu phục càng khiến anh trở nên anh tuấn hơn. Ông nội anh còn đang đứng trên kia nói về công ty, Cảnh Thắng lại đang thất thần, tay trái cứ xoay tới xoay lui di động trên đùi.

Thỉnh thoảng anh lại mở màn hình điện thoại, rũ mắt liếc một cái. Trông cực kì giống học sinh trung học giấu chủ nhiệm lớp xem trộm điện thoại dưới ngăn bàn.

Không có cuộc gọi tới.

Lại càng không có một mẩu tin nhắn.

Này là thế nào? Theo lý thuyết thì anh đã báo tên tuổi, cũng đã qua 24 giờ rồi, người phụ nữ đó có dã tâm lớn như vậy, từ chối không nhận điện thoại cũng được, không lẽ cũng không lên Baidu tìm xem Cảnh Thắng là ai à?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy cảnh đó thật thú vị.

Nghĩ như vậy, Cảnh Thắng không nhịn được nhếch môi, im lặng cười một tiếng.

Haiz.

Haiz.

Anh cứ thất thần như vậy, chủ tịch từ xa đã chú ý tới, gọi một tiếng: "A Thắng." Ngay lập tức, hai hàng người hai bên đồng loạt quay ra nhìn anh.

Cảnh Thắng nghe tiếng gọi, nhanh chóng quay về với hiện thực, rất đáng hoàng mà hỏi: "Có chuyện gì vậy ông?"

Ông nội vuốt chòm râu bạc, khóe miệng cười cười: "Cháu có ý kiến gì về mảnh đất ở phường Trần không? Nên để lại hay phá bỏ?"

Phường Trần? Cảnh Thắng chớp mắt, suy nghĩ hai giây. Chính là nơi nghèo khó tồi tệ đó sao?

Phường Trần là cổ trấn từ thời dân quốc tới nay, nằm ở phía tây thành phố Ninh. Nơi này tồn tại cùng với thời gian, tránh được chiến tranh lửa đạn, vẫn lưu lại dấu tích như năm xưa.

Người trong nghề đều biết, Cảnh Nguyên từng là một trong những bên cạnh tranh đất đai, luôn dòm ngó phường Trần. Dù sao phường đó cũng nằm ở phía Tây khu trung tâm, sở hữu nơi này rất tốt cho việc kinh doanh. Nhưng một thời gian sau, việc phá bỏ và xây dựng gặp phải sự phản đối của người dân. Việc này đã kéo dài tới mấy năm vãn không giải quyết được. Việc chính phủ muốn khai thác khu phía Tây cũng phải gác lại.

"Phá bỏ ạ, đương nhiên là phải phá bỏ rồi." Cảnh Thắng cau mày, cố làm ra mặt nghiêm túc phân tích:" Phải phá bỏ từ sớm mới đúng, ở đó nhà cũng không ở được, không rõ người dân ở đó cứ giữ nhà làm gì. Muốn phát triển thành di sản văn hóa để buôn bán cũng không đồng tình. Rồi mấy năm nữa, người khổ sở chính là bọn họ."

Cảnh Đổng ở phía trước gật đầu: "Thật đúng lúc. Ta, bố cháu và các chú đã thương lượng rồi, muốn giao nhiệm vụ này cho cháu, cháu thấy thế nào?

"..."

Ông nội ra chiêu khiến người khác không kịp trở tay, Cảnh Thắng có chút cứng người. Tất cả đều là ông nội ruột, bố ruột và các chú bác thân thiết mà lại thông đồng với nhau đẩy nhiệm vụ này cho anh.

Tất cả mọi người đều biết, phường Trần chính là củ khoai nóng phỏng tay. Mấy gia đình ở đó rất cứng nhắc, cố chấp, lại không coi trọng tiền bạc. Chính phủ cũng không làm gì được họ, nói gì đến thương nhân các anh.

Gần 10 năm, dự án từ nơi khác ném tới đây, từ đời trước chuyển cho đời sau là anh, ai mà vui vẻ làm cho được?

Nghĩ thế nào sao? Anh có thể nói cháu không muốn tiếp nhận, tìm người khác làm đi, được không?

Cảnh Thắng chỉnh đốn lại suy nghĩ, nhỏ giọng phản kháng. Vậy mà ông nội lại tự cho rằng anh đã ngầm đồng ý, cười tủm tỉm tuyên bố: "Tốt nhất là từ giờ tới cuối năm cho chúng ta thấy chuyển biến."

"Nếu được vậy, qua xuân chúng ta có thể bắt tay vào khai thác."

"Tới lúc đó, Cảnh Nguyên chúng ta sẽ khiến khu thành Tây trở thành khu buôn bán kinh tế phát triển hàng đầu."

Ông vừa nói ra lời này, các cổ đông đều khen ngợi, còn vui mừng ra mặt, có vẻ như rất tin tưởng vào kế hoạch của mấy năm tiếp theo. Tiếp đó bọn họ nhìn về phía giám đốc Tiểu Cảnh của chúng ta với ánh mắt đầy kỳ vọng...

Leo lên lưng cọp thì khó lòng xuống được, Cảnh Thắng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chống tay đứng dậy nhìn khắp cả phòng. Cuối cùng dừng ánh mắt ở mặt ông nội, ngoài cười mà trong không cười nói: "Cảm ơn ông nội, cháu nhất định sẽ làm thật tốt."

Cả phòng hội nghị vỗ tay vang rền, kéo dài mãi không thôi.

...

Khi cuộc họp kết thúc, Cảnh Thắng cầm máy tính xách tay vội vàng đi ra ngoài, muốn đuổi theo bố mình. Không ngờ ông ấy đi cùng dòng người ra ngoài, chớp mắt đã không thấy tung tích đâu.

Một lúc sau, Cảnh Thắng nhận được tin nhắn của Cảnh Trí gửi tới. Nội dung chính là lời động viên khích lệ cũng như kì vọng của bố với con trai: "Thắng, trách nhiệm của con rất nặng nề, cứ coi như cơ hội tốt để rèn luyện ý chí tự lực của bản thân đi. Cố lên!"

Cảnh Thắng vẫn đứng im tại chỗ, nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, anh cắn răng trả lời: "Đúng là bố của con."

Nghĩ lại một chút, anh thấy có lẽ chú Hai nhà mình kiếp trước cứu cả thế giới cũng nên. Được làm tổng giám đốc ở công ty điện ảnh và truyền thông Cảnh Nguyên, được lăn qua lăn lại với các nữ diễn viên không biết bao nhiêu lần, thật khiến người ta mơ ước.

Anh đâu có tốt số như thế?

Anh đang phải chôn thân ở nơi quái quỷ này đây.

Vì nỗi buồn bực trong lòng, tối nay anh sẽ về nhà tán gẫu với mẹ một chút, còn phải viết ra cuốn sách có tên: "Bố không muốn biết những chuyện này."

**

Chiều tới, Cảnh Thắng trở về nhà, ngủ một giấc tới tối. Lúc anh tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, mùa đông trời luôn tối sớm. Khi kéo rèm cửa ra, nhà nhà đã sáng đèn như ngàn bông hoa điểm tô cho thành phố.

Cảnh Thắng ngồi lại mép giường, cho chân lên giường rồi quay ra với lấy điện thoại di động. Người phụ nữ lái xe thuê kia vẫn không gọi điện hay nhắn tin cho anh, một chút tin tức cũng không thấy.

Người bạn tốt Lâm Nhạc của anh nghe nói anh phụ trách việc phá bỏ phường Trần, bày tỏ thái độ vui sướng khi người gặp họa mà nhắn tin WeChat cho anh: "Cảnh nhị, khỏe không?"

Fuck!

Cảnh Thắng trả lời tin nhắn của anh ta: "Sao tôi lại là Cảnh nhị được?"

Lâm Nhạc nhắn lại: "Việc phá nhà ấy."

Cảnh Thắng mắng một câu: "Cậu cút đi."

Lâm Nhạc lại cười hì hì:" Bố tôi nói cậu bị người lớn trong nhà sắp xếp, để cậu làm người xấu phải đi phá bỏ nhà người khác."

Cảnh Thắng thật muốn đập điện thoại: "...Được lắm, đúng là không phụ lòng tôi. Đúng là người nhà tôi mà."

Lâm nhạc lại hỏi: "Tối nay đi uống rượu không?"

Nhắc tới chuyện này lại khiến Cảnh Thắng giận điên lên: "Uống gì mà uống, hôm trước cậu giúp tôi gọi cái gì mà lái xe thuê?"

Lâm Nhạc đáp: "Người đẹp lái xe thuê. Hầu hết đều là nam lái xe thuê, tôi gọi một cái lại được nữ lái xe thuê. Đúng là anh em tốt phải không?"

Cảnh Thắng cười khan: "Đúng là bạn tri kỉ, gọi một cái liền chọn đúng người."

Cảnh Thắng ngồi ở mép giường, đột nhiên nghĩ ra liền hỏi: "Nhạc tử, mau nói tên ứng dụng đó cho tôi. Có được chỉ định người lái xe thuê không?"

Lâm Nhạc cảm thấy kì lạ hỏi lại:" Sao nào? Coi trọng người phụ nữ kia à?"

"Không."

"Thế thì là gì?"

"Có thù."

"Phụ nữ thôi mà, sao có thể có thù được."

"Cậu không hiểu đâu, trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Không được, chỉ có người lái thuê chọn chủ xe thôi."

"Haiz..." Cảnh Thắng than thở, trong lòng có chút thất vọng.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Lâm Nhạc hỏi.

Cảnh Thắng ngã người xuống giường: "Muốn gặp cô ấy."

"Không phải cậu có số điện thoại của cô ấy à?"

Cảnh Thắng: "Không bắt máy."

Lâm Nhạc khịt mũi coi thường: "Còn nói không vừa ý người ta đi."

"Không phải thật, không kể bằng một hai câu được. Chỉ cần gặp mặt để tôi nói vài câu với cô ấy là được."

"Nếu không cậu đưa số điện thoại của cô ấy cho tôi," Lâm Nhạc đề nghị: "Cô ấy không nhận điện thoại của cậu không có nghĩa là không nhận điện thoại của người khác. Để vợ tôi gọi hộ, nói rằng trước kia là khách quen cũ, bây giờ đã uống nhiều rồi nhưng không dám gọi lái xe thuê là nam."

"Vẫn là cậu thông minh!" Đã tìm thấy cách giải quyết, Cảnh Thắng hưng phấn giậm chân từ giường nhảy lên.

___

Đêm đó, ngoài cửa quán rượu Central Park. Vu Tri Nhạc cảnh giác quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hơi xa lạ nhưng cũng có mấy phần quen mắt.

Một đôi mắt đang nhìn cô, người đi tới nhếch khóe miệng cười cười. Nụ cười này có phần quen mắt, nháy mắt Vu Tri Nhạc đã biết anh ta là ai.

Hôm nay anh còn vuốt tóc lên để lộ vầng trán, chẳng trách nhìn một cái không nhận ra được. Ánh đèn neon phủ lên mặt anh giống như màu sắc của ly cocktail vậy.

"Trùng hợp quá nhỉ... cao thủ võ lâm." Anh mở miệng chào hỏi, còn cố ý kéo dài giọng, đặt biệt hiệu cho cô.

Người bị cô đánh đã tìm tới cửa, Vu Tri Nhạc hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi. Cô xoay người lại, đối mặt hỏi: "Có việc gì sao?"

"Không có việc gì, tình vờ gặp thôi. Vừa may tôi cũng có chuyện muốn tính với cô." Anh bày ra vẻ mặt cà lơ phất phơ, nói ra ý đồ của mình.

Vu Tri Nhạc dừng xe lại, dù bận nhưng vẫn nói: "Anh nói đi, tôi nghe."

"Hôm qua tôi đã cho cơ hội xin lỗi nhưng cô không muốn," Cảnh Thắng lấy bệnh án từ trong túi áo ra, nhíu mày thở dài: "Tôi cũng không còn cách nào khác. Đây là bệnh án của tôi, tôi chuẩn bị báo cảnh sát. Cô đã đánh người thì cũng nên biết..."

Không đợi anh nói xong, Vu Tri Nhạc đã hỏi luôn ba chữ: "Chứng cứ đâu?"

Cảnh Thắng lại chưa hiểu ngay: "Chứng cứ gì?"

Vu Tri Nhạc đáp: "Chứng cứ tôi đánh anh," Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu: "Chứng cứ xác thực."

Cảnh Thắng đã hiểu, vậy là cô có chết cũng không chịu thừa nhận sao?

Anh nắm chặt bệnh án trong tay, giống như túm cô trong tay vậy: "Đây còn không phải là chứng cứ à? Bác sĩ đã chẩn đoán là bị người khác đánh, ngoài cô ra thì còn ai nữa? Cũng không xem tôi là ai mà dám đánh?"

Vu Tri Nhạc mặt không đổi sắc nói: "Đây mà cũng tính là chứng cứ?"

Cảnh Thắng như nghe được chuyện cười, hỏi ngược lại: "Cái này mà còn không phải chứng cứ?"

Vu Tri Nhạc đáp: "Đương nhiên không phải, nó có thể chứng minh tôi đánh anh sao? Bác sĩ chỉ đích danh người đánh anh là tôi à?"

Cô hùng hổ truy vấn lại khiến Cảnh Thắng hơi sửng sốt. Người phụ nữ này rõ ràng thấp hơn anh, cớ sao khí thế lại như lớn hơn anh hai phần vậy?

Cảnh Thắng trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại mới tìm được lí do cãi lại: "Cô đừng quên, tôi có thể xin đoạn băng ghi hình ở bãi đỗ xe. Chỉ cần xem là biết ngay cô đã làm gì với tôi." Nói xong anh còn nhướng mày ra oai.

Nghe vậy, Vu Tri Nhạc lại không chút suy nghĩ đáp ngay: "Anh xin đi, dù sao cũng diễn ra trong xe."

Ý chính là máy quay không quay đến được, anh không làm khó dễ được tôi.

Cảnh Thắng: "..."

Thì ra muốn anh vào trong xe chính là vì mục đích này sao?

Thực ra, lúc nãy khi nhắc đến máy quay, Cảnh Thắng cũng nghĩ ra ý khác rồi. Anh rất nhanh đã trả lời lại: "Tôi còn thu âm ở trên xe nữa, cô còn chối được không?"

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cảnh Thắng cũng chính là một tên đại ma vương.

Vu Tri Nhạc hơi nhíu mày, tạm thời không trả lời.

"Có phải đột nhiên lại thấy sợ rồi không..." Cảnh Thắng ý cười như nước, cầm bệnh án gõ gõ: "Chứng cứ ư? Còn muốn tôi đưa ra chứng cứ nữa, cô có thấy phiền không? Không có chứng cứ thì sao chứ? Xã hội này vốn dĩ đã bất công rồi."

"Hiểu được đạo lý này rồi chứ? Anh vỗ ngực nói: "Tôi..."

Thêm một chút lại nói: "Là người có tiền."

Nghe anh ba hoa mấy câu, Vu Tri Nhạc mở mắt, cười khẽ một tiếng.

Nhưng ngay lập tức đã trở về với khuôn mặt nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào anh nói: "Tiểu thiếu gia, tôi cũng không định đưa ra nhưng anh đã nói như vậy, thì tôi cũng không lừa anh làm gì."

Cô thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra: "Tôi đã ghi âm lại."

Vu Tri Nhạc thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn điện thoại. Cô tìm tệp ghi âm trên điện thoại rồi giơ màn hình lên cho Cảnh Thắng nhìn.

"Muốn nghe một chút không? Những lời này đủ để buộc tội anh quấy rối đấy." Cô cười nhạt: "Tôi chỉ tự vệ theo bản năng, không vấn đề gì chứ?"

"Tôi biết anh là cháu của Cảnh Diên Quảng." Vu Tri Nhạc không nhanh không chậm nói.

"Tôi đương nhiên không nhiều tiền bằng anh, nhưng cũng là người lăn lộn trong xã hội mấy năm, mấy việc thế này đã gặp không ít. Nếu tung đoạn ghi âm quấy rối này ra, sẽ phá hủy hình tượng bao nhiêu năm của Cảnh thị các người. Như vậy anh cũng khiến ông nội mình tự hào đấy nhỉ?"

Giọng cô như chất vấn nhưng rất bình thản, giống như cây kim đâm vào ma trướng của đại ma vương.

Vốn là người đang nắm đằng chuôi, đột nhiên bị phản kích như vậy, nhất thời Cảnh Thắng không thốt ra được tiếng nào.

Thấy anh không nói lời nào, Vu Tri Nhạc bỏ điện thoại di động xuống, ấn út bật tập tin ghi âm.

Khi tất cả các động tác đó qua đi, Cảnh Thắng có thể nghe được rõ ràng đêm hôm đó anh đã nói những lời tùy tiện vô lễ: "Cô muốn tôi sờ ở đâu trước nào, tôi sẽ thỏa mãn cô..."

......

......

......

"Đừng đừng! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện, tung tệp ghi âm gì chứ!" Dù gì cũng là người trẻ tuổi da mặt mỏng, Cảnh Thắng muốn dừng đoạn ghi âm trên điện thoại Vu Tri Nhạc.

Vu Tri Nhạc thu tay lại, nhìn lướt qua động tác của anh, đồng thời cũng tắt đoạn ghi âm, hỏi lại: "Còn muốn tính sổ không?"

"Không tính, thực sự không tính." Cảnh Thắng cất bệnh án vào trong túi, đối mặt với người phụ nữ này vừa tức giận lại vừa khó hiểu. Tuy nhiên anh vẫn giả mù sa mưa chân thành mời một câu: "Hay là tôi mời cô một ly, coi như thanh toán nợ nần, từ giờ coi nhau như bạn bè?"

___

Hai phút sau, Cảnh Thắng nhìn theo bóng lưng người phụ nữ biến mất trong màn đêm, sau đó anh nhận được tin nhắn thăm hỏi của bạn mình: "Thế nào? Đạt được mục đích chứ?"

Cảnh Thắng xoa vai, cảm thấy mình như bị lỗ vốn: "Đạt được cái gì? Suýt nữa thì tự chui đầu vào rọ."

Hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment