Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 32

Câu Khải cảm thấy cái trấn nhỏ này thật tồi tàn, nắm tay vào đâu cũng thấy bẩn, trước cửa còn có mấy chiếc thuyền cũ nát. Cả trấn bốn bề đều là núi, sương mờ như tiên nữ khoác trên mình chiếc áo trắng điểm xuyết màu xanh lá lượn lờ vây quanh đỉnh núi, nhìn như bức tranh thủy mặc yên ả. Ven đường là những sạp hàng sáng sủa, con phố cũng sạch sẽ, xe hai bên đường cũng rất ít, con ngõ nhỏ tràn ngập tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện lao xao, có cảm giác cũng náo nhiệt giống Bắc Kinh, nhưng lại không ồn ào và xa hoa đến thế.

“Nơi này đúng là chỉ thích hợp để dưỡng lão.” Sau khi gặp Diệp Mông, Câu Khải phát biểu một câu từ tận đáy lòng.

Từ sau khi Diệp Mông nghỉ việc, đã nửa năm rồi hai người chưa gặp nhau. Câu Khải vẫn như cũ, vẫn bộ dáng thiếu gia giàu có không có gì ngoài tiền, trang phục trên người đều là các nhãn hàng nổi tiếng, cũng phải đến mấy vạn tệ. Anh ta ngồi ngay ngắn trong quán cà phê, nhìn không ăn nhập gì với nơi này. Câu Khải vừa phủi phủi bụi trên áo vest, vừa nửa đùa nửa thật nói với cô: “Mấy tháng không gặp, cô già đi đấy.”

Diệp Mông lơ đễnh dựa vào chiếc ghế đối diện anh ta, nhấp một ngụm Blue Mountain, đúng là vẫn khó uống như xưa: “Cho nên? Tôi xin nghỉ nửa ngày phép, chỉ để ngồi đây nghe anh nói tôi già rồi?”

Câu Khải im lặng cười, lấy ra từ trong túi một chiếc khăn tay màu xám anh ta thường vẫn dùng nhiều năm nay, vừa nhẹ nhàng lau ly cà phê trước mặt mình, vừa chậm rãi nói: “Cái bộ dạng gấp gáp nôn nóng này của cô, lúc nào mới thay đổi được đây?”

Trên con đường vắng tanh có người bán Mochi, là loại 20 cái 1 tệ. Vừa đẩy chiếc xe đẩy, lại vừa loa loa rao bán. Giữa tiếng ồn ào ngoài kia, Diệp Mông nhìn anh ta, nở nụ cười vô cùng thân thiện: “Anh biết đấy, tôi sắp hết kiên nhẫn rồi.”

Câu Khải đã quá quen, nhìn cô đúng là sắp không nhịn được nữa rồi, anh ta mới cởi áo khoác ngoài ra, vắt lên thành ghế, ngồi nghiêm chỉnh lại nói: “Được, tôi đến để nhận sai, xin lỗi cô, quay về với tôi có được không?”

“Hết rồi?” Diệp Mông chau mày.

Câu Khải hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi và phía Giang Lộ Chi đã chấm dứt hợp đồng rồi, còn đặc biệt đến đây mời cô về, đã hài lòng chưa? Công ty không thể không có cô, mấy cái cây mọng nước cô trồng cũng sắp chết rồi, ông chủ chợ Hoa Điểu nói không có cô, không thể để giá cũ cho chúng tôi nữa. Sau đó Tiểu Hà mua về mấy cây mọng nước khác, đều không khác gì bí ngô.”

Diệp Mông không muốn phí lời với anh ta: “Tôi không về đâu, tôi có bạn trai rồi, sắp kết hôn.”

“Gọi đến đây, tôi gặp với.” Câu Khải thản nhiên cất chiếc khăn đi, nhấp một ngụm cà phê.

“Không cần, đừng có làm phiền anh ấy.” 

Câu Khải ừ một tiếng, ánh mắt sâu xa: “Xem ra lại là một em trai, nhỏ hơn cô?”

“Ừ.” Diệp Mông hết kiên nhẫn rồi, chau mày, không hề né tránh, nhìn thẳng vào anh ta nói: “Câu Khải, tôi thừa biết anh đang nghĩ cái gì. Lúc đầu anh mặc kệ để bọn họ cướp mất dự án tôi theo suốt hai năm nay, làm tôi mất đi quyền lực, không phải vì thấy tôi chỉ là một đứa sinh viên tốt nghiệp trường làng nhàng mà dám mơ hão mua được nhà ở Bắc Kinh, còn dám tranh tài nguyên với những nhân tài tốt nghiệp trường top nên muốn tôi tự nhận ra mình sai rồi sao. Nếu không phải vì anh, tôi làm gì có ngày hôm nay? Tôi cật lực làm việc, anh lại kìm hãm tôi, anh sợ tôi tự lực cánh sinh. Anh muốn tôi ở bên cạnh anh, không cần làm gì cả, chỉ cần làm một con chó cúi đầu, nịnh nọt anh, anh cảm thấy như thế mới hợp với thân phận của một đứa tốt nghiệp trường tầm thường như tôi, không phải sao?”

Câu Khải rất ghét người hay lấp liếm, càng ghét qua lại với đám học lực thấp. Trường không lọt top đối với Câu Khải mà nói, đều có học lực thấp thê thảm, là những mầm non không xứng đáng nở hoa. Nhưng Diệp Mông lại là ngoại lệ với anh ta.

Anh ta rất thích vẻ lơ đễnh, lười biếng của cô, trí nhớ có kém một chút nhưng có đôi lúc, khi bạn nghĩ cô ấy phải xấu mặt, cô ấy lại phản đòn, khiến bạn kinh ngạc, bất ngờ, vui mừng. Anh ta cứ như vậy bị hấp dẫn bởi tính cách của cô, rất muốn biết, trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Sau đó có lẽ anh ta đã chiều hư cô, chiều đến mức cô nghĩ mình có tư cách để trở thành người nỗ lực rồi sẽ công thành danh toại, không biết tự lượng sức mình mà đòi độc lập đứng vững ở Bắc Kinh. Chuyện này khiến anh ta cảm thấy, Diệp Mông giống đám nhà giàu mới nổi mà anh ta ghét. Vì tố chất của đám người đó quá kém, đôi lúc còn cho rằng may mắn chính là thực lực của bản thân mà lại không hề bỏ thì giờ đọc sách hay rèn luyện. Mà bây giờ, những nhà giàu mới nổi kiểu đó quá nhiều, bọn họ còn dám cho rằng mình và những người có học thức, được giáo dục một cách khắc nghiệt từ nhỏ như Cố Khải hoàn toàn không khác nhau.

Câu Khải nói: “Nhưng cô và đám sinh viên trường tầm thường đó khác nhau ở chỗ, cô có tôi.”

Diệp Mông bật cười: “Tôi sẽ không về đâu. Tôi đã hứa với bạn trai rồi, tôi sẽ ở lại đây cùng với anh ấy.”

“Diệp Mông, cô sẽ hối hận.”

“Tôi sẽ không.”

Câu Khải cười, cất khăn tay vào túi, bất chợt chuyển đề tài: “Đã nhận được máy ảnh chưa.”

Máy ảnh? Diệp Mông hoàn toàn quên mất chuyện này, phải ngồi ngẫm nghĩ lại, hình như hôm đó đã quên máy ảnh trên xe Phương Nhã Ân mất rồi: “Ừm.”

“Cô chưa xem ảnh sao?”

Có gì hay mà xem chứ.

Ai mà ngờ, Câu Khải đã dự đoán được, nhìn cô, bất chợt nở nụ cười như đã nắm chắc phần thắng, nói vô cùng êm tai: “Năm trước, công ty nhận hai đơn hàng, một trong số đó là của nước ngoài, có một vị khách Hoa kiều ở Singapore hy vọng công ty của chúng ta có thể giúp anh ta bán đấu giá món đồ cổ trong nước. Tôi đã lưu ảnh vào trong máy, cô xem xong có lẽ sẽ thay đổi ý định.”

Câu Khải kinh doanh bán đấu giá đồ cổ, nói cách khác, ba đời nhà anh ta đều làm về ngành này, sớm hơn nữa thì ông cố nội anh ta có lẽ là một người đi tìm đồ cổ. Có điều bây giờ đã mở rộng kinh doanh rồi, lĩnh vực nào anh ta cũng chen chân vào. Trừ ngành điện ảnh ra, anh ta không thích điện ảnh cho lắm.

Diệp Mông đã hết sạch kiên nhẫn: “Anh không nói, tôi vừa về đã đập nát cái máy đó rồi.”

Câu Khải có một niềm tin mãnh liệt rằng cô sẽ không làm vậy, do đó vẫn nói: “Món đồ đó chính là chiếc nhẫn nạm vàng cô truy tìm bấy lâu nay. Không phải cô nói chiếc nhẫn đó liên quan đến cái chết của mẹ cô sao? Cô không muốn gặp tên Hoa kiều đó sao? Đồ đạc và cả chức vụ của cô tôi vẫn giữ lại cho cô.”

*

Lúc Phương Nhã Ân gọi điện thoại cho Lý Cận Dữ, anh vừa tắm xong, chuẩn bị về phòng thay đồ để đi bệnh viện. Anh áp điện thoại lên tai, thuận tay lấy một chiếc áo phông trắng ngắn tay ra: “Chị Nhã Ân.”

Phương Nhã Ân chỉ lớn hơn Diệp Mông một tuổi, nhưng Lý Cận Dữ lại rất thoải mái khi gọi cô là chị.

Phương Nhã Ân lập tức cảm nhận được cảm giác xa cách vô hình, liền mang theo thái độ đàn chị nói: “Ừm, cậu có đó không? Tôi lái xe qua đón cậu.”

Lý Cận Dữ mặc áo vào nên vừa bỏ điện thoại ra khỏi tai, ngây người: “Sao?”

“Lúc sáng Diệp Mông có gọi điện thoại cho tôi, nói sáng nay nhìn cậu hình như bị đau dạ dày, kêu tôi đến chở cậu đi bệnh viện xem sao, vừa hay hôm nay tôi cũng vào bệnh viện tái khám, cùng đi đi, gửi địa chỉ nhà cậu qua wechat cho tôi là được.”

“Vâng, em gửi qua wechat cho chị.”

Lý Cận Dữ cúp điện thoại, cũng chưa mặc đồ xong, một cánh tay áo còn chưa xỏ vào, lộ ra bắp vai rắn chắc, khô thoáng, nhìn gầy nhưng lại rất mạnh mẽ. Anh gửi địa chỉ cho Phương Nhã Ân xong, ngồi xuống giường, tay cầm điện thoại ngây ra. Cuối cùng mới cúi đầu chủ động nhắn tin cho Diệp Mông.

[LCD: Anh không sao, chỉ là có chút không thích ứng được thôi.]

Có lẽ cô đang bận, lần đầu tiên không rep lại trong vòng một nốt nhạc. Trước đây cô cứ như nằm vùng ở wechat vậy, chỉ một giây là đã nhắn lại ngay. Phương Nhã Ân rất nhanh đã đến trước nhà, Lý Cận Dữ cầm điện thoại bước ra, khóa cửa.

Phương Nhã Ân ra hiệu anh ngồi phía sau là được. Lý Cận Dữ vừa vào xe đã đè lên một chiếc hộp màu trắng, anh mở hộp ra nhìn, Phương Nhã Ân bỗng biến sắc, lúc này mới nhớ ra lần trước Diệp Mông quên chưa lấy về. Phương Nhã Ân kêu cô đến lấy về, Diệp Mông chỉ đáp cô cứ vứt đi làm được. Cái thứ đồ chơi nhà giàu này tốt xấu gì cũng cả vạn tệ, vứt đi thì phải tội, do đó cô cất ở phía sau xe, đợi lúc nào Diệp Mông nhớ thì đến lấy. Mấy ngày trước cô cãi nhau với Trần Kiện xong nên mấy ngày nay luôn trong rối tinh rối mù, hôm nay mới phân rõ tài sản đôi bên, xe thuộc về cô, nhà thuộc về anh ta, nhưng lại quên mất cái máy ảnh vẫn ở trên xe.

“Cái này có phải của Diệp Mông không?”

Lý Cận Dữ cũng nhận ra, đây là chiếc hộp trắng hôm đó cô lấy từ trên xe Giang Lộ Chi về, là của Câu Khải gửi. Anh mở hộp ra nhìn, dở khóc dở cười, thủ đoạn tán gái này của Câu Khải, anh phục thật sự. Còn lấy máy ảnh hồi đó chính anh tặng cho Câu Khải để tặng lại cho Diệp Mông.

Lý Cận Dữ vốn cũng không nghĩ gì nhiều, muốn bỏ gọn lại rồi mang về cho Diệp Mông. Tốt xấu gì cũng bắt nguồn từ anh, xem như là món quà đầu tiên anh tặng cô vậy, cái máy ảnh này còn đi kèm ống kính, ít nhất cũng đến 3 vạn. Câu Khải đúng là, tán gái cũng tiết kiệm vậy sao?

Ngược lại, Phương Nhã Ân không biết tại sao lại chột dạ, nói chiếc máy này là của cô.

Lý Cận Dữ có hơi hiếu kỳ, trong chiếc máy này có thể có cái gì mà khiến Phương Nhã Ân lo lắng thay cho Diệp Mông như vậy. Nếu cái này không phải do chính anh tặng Câu Khải, anh chắc hẳn sẽ không nghi ngờ gì. Thế là anh dựa vào ghế sau, rất tự nhiên như không biết gì hỏi: “Thế em có thể xem ảnh trong đó được không?”

Xem gì mà xem chứ, Phương Nhã Ân đổ cả mồ hôi hột, vừa mắng thầm trong lòng, vừa cảm khái, hóa ra dù có đẹp trai có đáng tin đến mấy, nên ghen thì vẫn ghen như thường, đúng là sự phiền não ngọt ngào mà. Có điều ngoài mặt cô vẫn cười hề hề lấp liếm giùm bạn thân, ai mà ngờ vừa kích động đã đi sai hướng, con đường xa lại càng xa.

“Chị Nhã Ân, chị càng chạy càng xa rồi.” Lý Cận Dữ nhắc cô.

Phương Nhã Ân cố tỏ ra bình tĩnh, giải thích: “Cậu thì hiểu cái gì chứ, lúc này đang là giờ cao điểm, tôi toàn đi vòng như này thôi.”

Lúc nói câu này, Lý Cận Dữ đã cười nhạt rồi, bình tĩnh mở ảnh ra xem từng tấm một.

Phương Nhã Ân sốt ruột hẳn lên: “Ầy, cái cậu em này tôi nói sao cậu không nghe chứ, tôi sợ cậu nghĩ nhiều mà thôi.”

Lý Cận Dữ không đáp lại nữa, khuôn mặt lạnh lùng, thanh tú lộ ra cảm xúc lãnh đạm xưa nay chưa từng có. Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, góc nghiêng lạnh lùng càng đẹp trai hơn. Phương Nhã Ân thực sự rất hài lòng với vẻ ngoài của Lý Cận Dữ, không biết hồi nhỏ ăn gì mà lớn lên đẹp trai thế không biết.

Cô lái xe từ từ, không nhanh không chậm, lướt qua dòng xe đông đúc, dè dặt nhìn ra phía sau, xem xét biểu cảm của anh: “Cậu thấy chưa, đã không để cậu xem rồi, cậu cứ muốn xem cơ, trực giác đâu ra thế không biết, sao cứ phải làm mình thêm ấm ức làm gì, hơn nữa, bây giờ hai người rất tốt không phải sao? Cái kia cũng đã là chuyện của một năm trước rồi, bọn họ cũng đã rất lâu không gặp rồi. Hơn nữa Diệp Mông cũng đã nói sẽ ở lại đây với cậu, cậu ở đây tức tối cũng không ích gì, cô ấy cũng có biết đâu.”

Vừa dứt lời, Phương Nhã Ân cũng xem như hiểu được thế nào là nhà đã dột mà vẫn phải chống chọi với mưa đêm. Cô càng muốn lấp liếm bao nhiêu, ông trời càng như một đứa trẻ ngoan cố, khua chiêng gõ trống để vạch trần vở kịch này.

Cuộc sống ở trấn Ninh Tuy yên bình, nhỏ bé như phù du. Trên trấn không có nhiều quán cà phê, cũng chỉ có lác đác được mấy quán làm ăn được trụ lại. Vừa nãy bọn họ lướt qua một quán cà phê, cách xa trấn nhất, ít người đến nhất. Theo lý mà nói, nếu cứ đi theo hướng thông thường tới bệnh viện thì sẽ không bao giờ có thể tới tận đây, nhưng vừa nãy nhất thời kích động khiến Phương Nhã Ân đi lạc đường, ngẫu nhiên trở thành người “đồng đội ngu như lợn” của Diệp Mông.

Phương Nhã Ân từng gặp Câu Khải một lần. Là hồi cô vừa mới kết hôn chưa lâu, đến Bắc Kinh chơi cùng Diệp Mông, rồi ba người ăn cùng một bữa cơm. Câu Khải phong độ ngời ngời nhưng không giống với những người giàu khác, cũng rất đẹp trai, nhưng so với Lý Cận Dữ thì lại thua xa. Nhưng nếu để anh ta vào một nhóm người thì cũng coi như là nhân tài, anh tuấn, phong độ, nổi bật trong đám đông. Hơn nữa anh ta còn đeo kính gọng vàng, nhìn rất học thức, duy chỉ có một điểm khiến Phương Nhã Ân không thoải mái, đó là cách nói chuyện của Câu Khải khiến người ta có cảm giác bị áp bức. 

Cho nên lúc cô nhìn thấy hai người đó đứng ở quán cà phê, hận không thể khiến cho chiếc xe của mình biến mất ngay tại chỗ.

Câu Khải ăn mặc chỉnh tề, Âu phục ngay ngắn, tóc vuốt keo, nhìn không khác gì thiếu gia nhà giàu trong phim bước ra đời thực. Có điều hôm nay anh ta không đeo kính, nhìn tương đối thoải mái, phong cách thích hợp cho buổi hẹn hò.

Lý Cận Dữ cũng nhìn thấy rồi. Anh và Câu Khải đã rất lâu rồi không gặp lại. Câu Khải vẫn như vậy, sống như được đúc trong khuôn vậy, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, đều rất có quy cách của người có học thức. Lý Cận Dữ là giả vờ ngoan, còn Câu Khải từ nhỏ đã là con ngoan thật sự. Tuy có rất nhiều bạn gái, là trai đểu trong chuyện tình cảm, nhưng Câu Khải luôn rất dịu dàng với phái nữ. Trong học tập hay sự nghiệp cũng đều rất nghiêm túc, không thể bắt bẻ được.

Phương Nhã Ân thở dài một hơi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Diệp Mông thật sự rất quan tâm cậu. Sáng nay lúc đi nó còn gọi điện thoại cho tôi, lo cậu đau dạ dày, còn lo cậu không để tâm, nên cứ dặn tôi nhất định phải qua đón cậu đi. Có chuyện gì, ít nhất cũng hỏi cho rõ ràng đã rồi nói, đừng có cãi nhau. Con người cô ấy tôi rất hiểu, nếu cứ ép cô ấy đến tận cùng, cô ấy sẽ mặc kệ hết. Còn nữa, cô ấy cũng không thích người đàn ông có tính chiếm hữu quá mạnh, lâu lâu cãi nhau hai ba câu thì cũng có thể gia tăng tình cảm, nhưng nếu cậu muốn khống chế cô ấy thì đừng có nghĩ đến nữa. Dù gì cô ấy cũng đã là người phụ nữ trưởng thành, không phải là cô gái nhỏ 20 tuổi đầu ngốc nghếch vì tình yêu nữa đâu.”

Phương Nhã Ân ngập ngừng liếc nhìn Lý Cận Dữ qua kính chiếu hậu, trong lòng vừa thương cậu, vừa đành ra vẻ chị cả dọa dẫm: “Dù sau này cô ấy có sai đi nữa, tôi cũng sẽ vĩnh viễn đứng về phía cô ấy. Cho nên cậu đừng có nóng nảy quá.”

“Ừm.” Anh thấp giọng đáp.

Phương Nhã Ân suýt nữa muốn chảy nước mắt, mẹ nó chứ, sao Lý Cận Dữ lại tự ti đến vậy, sao lại ngoan ngoãn đến vậy. Diệp Mông nếu dám có lỗi với cậu ta thật, cô cũng không dám nhìn tiếp nữa rồi.

Hôm nay tâm tình bà cụ rất tốt, khuôn mặt không còn hiện nét già nua ngược lại ưng ửng sắc hồng. Bà cứ không ngừng luyên thuyên về giấc mơ may mắn đêm qua, Lý Cận Dữ vừa im lặng ngồi bên nghe, vừa nhắn tin với ông chủ quán bar, nói đợi bà nội ra viện sẽ đến quán bar làm lại.

Bà cụ vẫn luyên thuyên không ngừng: “Hôm qua bà mơ cháu và Diệp Mông kết hôn, còn sinh một đứa nhóc mập mạp, dễ thương hơn cháu hồi nhỏ nhiều, trắng trắng mập mập, chắc chắn là rất dễ nuôi. Bà cảm thấy, ông trời đang báo hiệu cho bà.

Lý Cận Dữ khóa máy, làm bộ không nghe thấy gì: “Hai phút nữa là đến bài tập buổi sáng rồi.”

Bà cụ chép miệng, ánh mắt nhìn túi thuốc anh treo ở cửa: “Vừa nãy sao cháu lại đi lấy thuốc?  Không khỏe chỗ nào à?”

“Dạ dày, không sao.”

Bà cụ lại bắt đầu luyên thuyên: “Có phải dạo này lại không ăn sáng không? Mấy đứa thanh niên tụi bây không chú ý giữ gìn sức khỏe gì cả, cháu không giày vò bản thân là chịu không nổi phải không?”

Lý Cận Dữ không đáp, cúi đầu nhìn điện thoại. Nhưng hôm nay điện thoại giống như chìm vào giấc ngủ sâu, yên tĩnh khác thường.

Bà cụ nói: “Lần trước cháu đến Bắc Kinh, Lý Lăng Bạch đưa tiền cho cháu đúng không?”

“Ừm,” Anh thấp giọng, thành thật nói: “20 vạn.”

“Tạo nghiệp rồi!” Bà cụ thở dài một tiếng, những người ở giường bên cũng bị tiếng than của bà cho rằng bà cụ muốn nói sao cháu lại đi lấy tiền của người ta.

Ai ngờ, bà cụ nói: “Sao cháu không lấy nhiều hơn, cháu còn chưa có tiền cưới vợ mà!”

Anh cười cười: “Nếu hồi đầu bà không cứng rắn một hai đòi đi quyên tiền cho bằng được thì bây giờ cháu cũng không đến nỗi không có tiền lấy vợ.”

Bà cụ lại thở dài hai tiếng: “Tạo nghiệp rồi, tạo nghiệp rồi.”

Lý Cận Dữ hôm nay không định rời khỏi bệnh viện, giữa buổi anh có về nhà một chuyến, đem theo cả máy ảnh của Diệp Mông về, còn tắm rửa thay áo quần, chuẩn bị ngủ lại phòng bệnh, ngày mai mới về. Không ngờ, vừa dỗ bà đi ngủ, điện thoại lại reo lên. 

[Mông: Bảo bối, khi nào thì về, em đang đứng trước nhà anh.]

Những bệnh nhân trong phòng đều đã ngủ, những y tá đứng trực còn đang nhỏ giọng nói chuyện. Có vài y tá vừa nói chuyện, ánh mắt lâu lâu lại dịch chuyển đến dãy ghế dài của hành lang ngập tràn mùi thuốc sát trùng, nơi Lý Cận Dữ đang ngồi.

[LCD: Hôm nay anh ngủ lại bệnh viện.]

[Mông: Á, anh không về nhà sao? Em đang đứng ở trước nhà anh đó.]

[LCD: Ừm không về.]

[Mông: Ừm, vậy em để đồ trước cửa nhà anh, ngày mai anh nhớ về lấy đấy. Là bánh ngọt tào phớ, hôm nay em thấy ở trong thành phố có bán, nên mua về cho anh và bà. Em đi đây.]

[LCD: Ừm.]

Ánh trăng như bánh trứng chiên vàng, sáng trong chốc lát, vừa xoay người sang một bên, thì hình như trăng không còn sáng như vậy nữa, chỉ nhàn nhạt bao phủ lấy người anh. Tất cả mọi thứ như dừng lại, Lý Cận Dữ chầm chậm bước về nhà, dường như còn chậm hơn cả một con ốc sên.

Lúc về đến nhà mới phát hiện, Diệp Mông cũng chưa đi.

Một người nói không về nhưng vẫn về, một người nói sẽ đi nhưng lại chưa đi.

Anh đứng dưới gốc cây, nhìn cô vài dây, Diệp Mông mặc vest màu xám, gọn gàng, trưởng thành, đa tình mà dịu dàng, xung quanh đầy mùi thuốc lá, dựa trước cửa nhà anh cười hì hì. Anh đè nén cảm giác chua chát trong lòng lại, tự nói với bản thân, thôi vậy.

Lý Cận Dữ đứng hồi lâu, rũ mắt xuống, bước đến mở cửa.

Diệp Mông im lặng ôm anh từ phía sau, dán người lên lưng anh, như đang cố ý đùa anh: “Không phải nói không về sao? Hửm...”

Cạch!

Cửa mở một nửa liền bị đóng sập lại, đầu Diệp Mông ong ong, còn chưa kịp bình thường lại đã bị một thân người nặng nề đè lên vách cửa, môi cũng bị người ta hung dữ cắn lấy. Lý Cận Dữ chưa bao giờ tức giận đến thế này, anh đẩy cả người cô vào vách cửa, một tay chống trên vách, một tay miết cằm cô, tàn nhẫn hôn lên, thậm chí còn đưa lưỡi vào trong.

Anh vừa hôn, vừa cắn. Diệp Mông bị đau, đầu cũng căng lên, cả người bị anh khống chế ở cửa, không thể cử động. Cằm cô bị miết đến tê tái, cảm giác như trong miệng có một lát chanh chua chát: “Lý Cận Dữ, bỏ tay ra.”

“Không.” Anh lạnh lùng cự tuyệt đề nghị, rồi bỗng dưng lật lưng cô lại, để mặt cô áp sát cửa. Anh hôn khắp nơi trên lưng cô, vừa hôn, vừa cắn. Lý Cận Dữ lúc này không khác gì một chú chó hoang không còn tính người, không ngừng hung dữ để lại dấu cắn trên lưng cô. Hơi thở của hai người quyện vào nhau như đốt cháy không khí, Diệp Mông cảm thấy được có một lò than đang dán lên phía sau lưng mình. Cô cố gắng lợi dụng kẽ hở nhỏ giữa cả hai để xoay người lại, dè dặt nâng mặt anh lên, rồi dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên mặt anh, mùi hương trên người anh vẫn luôn như vậy, rất sảng khoái, rất thoải mái. Dù lúc này đây cô cũng bị thiêu đốt đến phát điên rồi, nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi một câu: “Lý Cận Dữ, anh sao vậy? Không vui à?”

Lý Cận Dữ lại một lần nữa tàn nhẫn cắn môi cô, lần này còn đưa lưỡi vào khuấy đảo trong miệng cô. Cả người Diệp Mông run lên, hơi thở hỗn loạn, tim như bị người ta dùng điện chích vào. Đầu óc cô mơ màng, trong cơn mê như nuốt hết tất cả hơi thở của anh vào, trong đầu quay cuồng, như thể cả tầng lầu này cũng sắp sập đến nơi. Trong cơn ý loạn tình mê, cô vẫn thấp giọng dỗ anh: “Đi vào rồi nói, được không?”

Ngay lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, còn có cả tiếng của gậy chống chân, có người đang xuống lầu.

Anh vẫn không để tâm, cứ vậy hôn cô.

Diệp Mông sốt ruột, lo lắng. Bình thường không chơi kiểu này, tối nay bỗng muốn tìm kích thích? Hai người thì không sợ bệnh tim, chỉ sợ bà cụ hoặc ông cụ nào đó đang xuống lầu, thấy cảnh này sẽ phát bệnh tim mà thôi.

Giây phút này, không khí kịch liệt, càng căng thẳng, càng kích thích. Tim Diệp Mông đập không ngừng, bước chân như càng tiến gần, như đang giẫm lên tim cô. Mỗi bước đều mang một áp lực mạnh mẽ khiến cô sắp đứng không nổi nữa. Không ngờ, Lý Cận Dữ vẫn xem như không có việc gì, cưỡng hôn cô. Vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa ngay lúc tiếng bước chân chỉ còn cách hai người một giây liền đẩy cô vào. Cạch! Cửa khóa lại, người lại bị anh đè lên vách cửa, tiếp tục hôn.

Những động tác thuần thục, lưu loát trong căn phòng tối mịt, hai người chưa từng rời khỏi môi nhau. Tố chất tâm lý của Lý Cận Dữ quả không tồi.

............

Hôn xong, hai người cũng không bật đèn mà ngồi nghỉ ngơi, lấy lại bình tĩnh trong căn phòng tối. Chỉ có chút ánh sáng nhợt nhạt từ ngoài vườn len lỏi vào, mới miễn cưỡng nhìn thấy mặt đối mặt. Diệp Mông nằm trên đùi anh, Lý Cận Dữ cởi áo  khoác ngoài, đắp lên cho cô, còn mình thì mặc độc một chiếc áo phông ngắn tay, dựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Mông nằm trên đùi anh, mân mê ngón tay, nói: “Em bỏ việc trong thành phố rồi, có lẽ sẽ về Bắc Kinh một chuyến.”

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng như tấm voan phủ lên mặt đất, mơ hồ còn nghe được cả tiếng Bình An kêu ăng ẳng ngoài vườn.

Lý Cận Dữ vẫn nhắm mắt: “Rồi sao?”

“Rồi thì nói với anh một tiếng, vì chuyến đi này có lẽ sẽ hơi lâu, em không thể cứ thích là lại về gặp anh được nữa rồi.”

“Ờ.” Anh cuối cùng cũng không bất động nữa, nghiêng người lướt qua cô, lấy một điếu thuốc rồi lại dựa vào sofa, cũng không nhìn cô, chỉ ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa lơ đễnh như chuyện này không liên quan đến mình: “Vậy chia tay đi.”

Diệp Mông cảm thấy câu nói này của anh không giống như đang đùa, cả người lập tức ngồi dậy, như không thể tin được nhìn anh: “Là ý gì?”

Anh không đáp lại.

Diệp Mông giải thích: “Em đi Bắc Kinh là để điều tra chuyện của mẹ.”

Anh ừ một tiếng, dựa lưng vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhả từng hơi thuốc, giọng nói bình thản: “Cùng với Câu Khải sao? Hôm nay anh ta đến tìm cô, tôi thấy rồi. Chị Nhã Ân không nói với cô sao? Tôi và chị ấy ngồi trong xe nhìn thấy đấy.”

Cô và Phương Nhã Ân chưa bao giờ xen vào chuyện tình cảm của nhau, trừ khi chứng kiến bạn trai của bạn mình ngoại tình mới đá cho hắn một cước kêu tránh xa bạn mình. Còn lại thì thường sẽ không can thiệp, vì sợ càng giúp càng sai.

Diệp Mông phát hiện thật ra anh rất cứng đầu, không dễ dỗ dành, lúc này còn khó dỗ hơn cả ngày thường. Trong lòng cô như có cái gì đó đang chảy tuột, không nắm giữ được, lập tức nói: “Em đã nói với anh là em không thích anh ta rồi mà, lần này đi Bắc Kinh với anh ta là để xác nhận tin tức về mẹ em mà thôi.”

Lý Cận Dữ liếc qua cô, cười nhạt, một tay còn kẹp điếu thuốc, một tay lấy chiếc máy ảnh đến. Ngón tay thon dài ấn hai nút, chọn ra một tấm hình rồi vứt sang cho cô xem: “Cô không thích anh ta mà lại hôn anh ta? Hôn đến thế này, cô còn nói với tôi là cô không thích anh ta? Diệp Mông, tôi từng nói, cô đừng gạt tôi.”

“Tại sao cái này lại ở chỗ anh?” Diệp Mông ngây người.

Lý Cận Dữ chậm rãi gạt tàn thuốc, vẫn còn nhớ nên lịch sự xin lỗi cô: “Thấy ở trên xe chị Nhã Ân, xin lỗi, không có sự đồng ý của cô đã xem hình. Tôi chỉ tò mò mà thôi.”

Nói xong, Lý Cận Dữ lại rít một hơi thuốc, dựa vào sofa, cười tự giễu, rồi dùng tay dập thuốc: “Còn nữa, cái tôi để tâm không phải là mấy tấm hình này. Lúc nãy trên đường về, tôi đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định xem như không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, không cãi nhau với cô. Nhưng cô lại nói với tôi, cô muốn đi Bắc Kinh với anh ta.”

Lý Cận Dữ chà qua mặt, hai tay để lên đùi, cong lưng, mệt mỏi vùi đầu xuống, ánh trăng tĩnh lặng, dường như bên ngoài đang nổi gió, thổi ánh trăng đến giữa hai người, ánh sáng mờ ảo như đang phân cách cả hai.

Hồi lâu, mới nghe anh nói một câu.

“Diệp Mông, đùa giỡn tôi, có vui không?”

Không biết qua bao lâu, hình như Bình An đã ăn hết thức ăn rồi, hoặc do cảm nhận được không khí ngột ngạt trong ngôi nhà mà nó bỗng nằm rạp xuống rên ư ử, như đang khuyên hai người đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói.

Diệp Mông không biết phải nói thế nào, mới khiến anh tin là mình và Câu Khải không hề có gì với nhau.

Diệp Mông cười, nói: “Lý Cận Dữ, mỗi câu em nói đều là thật, tình cảm em dành cho anh là thật, nói theo cách không biết xấu hổ thì là em chưa bao giờ cố gắng để theo đuổi một người nào đến thế này, vừa phóng pháo hoa vừa chủ động. Vì đó là anh, em luôn phá vỡ mọi giới hạn của bản thân, nhưng anh thì sao, anh chỉ giậm chân tại chỗ. Dù anh có bước về em một bước thôi, em cũng sẽ không thấy mình bất lực như bây giờ. Em và Câu Khải chẳng có gì để giải thích cả, em chưa từng thích anh ta, chỉ duy nhất lần đó đáng ra em không nên đi công tác ở Quảng Đông với anh ta, suýt nữa bị anh ta lợi dụng mà thôi, em nói rồi, nếu em biết trên thế gian này có anh, em sẽ không thèm nhìn người khác lấy một cái. Nếu anh rất để tâm đến chuyện em và Câu Khải, vậy chúng ta chia tay thôi.”

“Tôi, mẹ nó, bây giờ chuyện tôi để ý là cô đi cùng anh ta!” Anh hung dữ đạp lên bàn trà trước mặt, tiếng ly vỡ trên sàn nhà chói tai vô cùng, kinh động đến mức Bình An giật bắn cả mình. Đồng hồ trên tường như dừng lại, khung cảnh cũng tĩnh lại, bên ngoài rơi rớt mấy tiếng ve, đàn kiến ngẩng đầu nghe ngóng. Trong giây phút này, tất cả mới như khôi phục lại bình thường.

Diệp Mông cảm thấy Lý Cận Dữ như thế này, thật lạ lẫm.

Cô cũng không nói gì nữa, xách túi lên rời đi.

Cô không thích nổi nóng hay giằng co với đối phương. Cô không hiểu Lý Cận Dữ nhưng cô hiểu chính mình. Còn nói tiếp vấn đề này nữa, cô sợ sẽ bị cảm xúc chi phối rồi bất ngờ thốt ra những lời tàn độc, tuyệt tình.

Cô gục đầu vào tay lái, im lặng nhìn ngôi nhà xa xa kia, ngooi nhà tối tăm đó vẫn không sáng đèn, cửa vẫn hé mở. Cô không đóng cửa cho anh, anh cũng không tự đến đóng. Anh ở tầng một, ở bên ngoài có ngay một bãi đỗ xe. Hôm nay về sớm, cô may mắn chiếm được chỗ để xe, vì thế cô cứ ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào cánh cửa đang khép đó, chỉ sợ anh sẽ đến đóng sập nó, như thể sẽ đóng luôn trái tim anh vậy.

Mấy ngày sau đó, hai người không gặp lại nhau, cũng không gửi một tin nhắn wechat nào. Điện thoại chỉ một màu đen kịt không khác gì bị hỏng. Bà cụ vừa ăn chuối vừa nói với Lý Cận Dữ: “Cầm đi sửa đi, hư rồi, không reo nữa đâu.”

Đến cả trang wechat cũng yên ắng hẳn, hai người đều không đăng trạng thái nào. Lý Cận Dữ vốn dĩ cũng chẳng đăng bao giờ, ngược lại, wechat của Diệp Mông cũng trở nên im lìm khác hẳn bình thường. Đã nhiều ngày vậy rồi, không một dòng trạng thái, thánh bão like Dương Thiên Vỹ lại đổ thắc mắc lên đầu Lý Cận Dữ: “Chị Mông làm sao vậy, không đăng trạng thái trên wechat luôn, không phải thất tình chứ?”

[LCD: Cut.]

[Tiểu Dương Sinh Tiên: Sao anh vẫn chưa sửa điện thoại thế, đợi đợt này có tiền bồi dưỡng tập huấn, em gửi cho anh một cái mới.]

[LCD: kc.]

[Tiểu Dương Sinh Tiên: Là sao? Không cần? Mẹ nó, anh sao thế, đến phiên âm cũng lười gõ cho em hả?]

[LCD: u]

*

“Khi nào thì đi?”

Phương Nhã Ân và Diệp Mông ăn trong phòng bao của nhà hàng lần trước bắn pháo hoa, chỗ hai người ngồi, nhìn không được hồ Ninh Tuy.

“Thứ hai tuần sau.” Diệp Mông thả thịt viên vào nồi lẩu lớn.

Không ngờ, mới mấy ngày thôi mà cảnh còn người mất, Phương Nhã Ân cảm khái trong lòng, tự động nhận sai về mình, lên tiếng xin lỗi: “Chuyện này là tại tớ, lúc đó lo lắng quá đâm chạy nhầm đường, không ngờ lại gặp đúng như thế.”

Diệp Mông lắc đầu: “Dù lúc đó không thấy, Lý Cận Dữ cũng biết tớ sẽ đi, rồi cũng sẽ cãi nhau. Không liên quan đến cậu, anh ấy tức là vì cảm thấy tớ đang lừa dối anh ấy, đã hứa sẽ ở lại đây rồi cuối cùng lại đi.”

“Thế bây giờ hai người sao rồi? Chia tay sao?”

Diệp Mông đặt đũa xuống, bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cuối tuần cục dân chính có mở không?”
Bình Luận (0)
Comment