Mùng hai về nhà mẹ đẻ kiêm
lại mặt, không chút ngoài ý muốn lại ầm ĩ.
Làm cho nàng thật sự ngoài ý
muốn là, Tam Lang ở nhà luôn âm u lạnh lẽo, ở ngoài liền hơn vài phần khí
người. Cưỡi trên ngựa anh tuấn dị thường, gương m như tô như vẽ tràn đầy nghiêm
túc, thoạt nhìn rất khó thân cận, nhưng ít nhất sẽ không dọa người chạy.
Ở Phùng gia đối với hắn thật
sự không có gì tốt. Chỉ Hạnh yên lặng nghĩ.
Nhưng mà... cũng không có lý
do gì để hắn rời khỏi Phùng gia. Cha mẹ còn không được ở riêng, chữ hiếu này áp
chế nặng đến ngàn cân. Hắn đã đi lên con đường làm quan, là cận thần của hoàng
đế, đang ở kinh thành, càng không có lý do gì ở riêng. Đúng là khốn cục.
Khi nàng chuẩn bị ra cửa đã
đề cập với Tam Lang qua nhà mẹ đẻ ước chừng sẽ nháo thành chuyện cười như thế
nào, Tam Lang chỉ yên lặng gật đầu. Không nghĩ tới hắn có thể ứng đối tốt như
vậy... Nghĩ đến cũng phải, thân là cận thần của hoàng đế nhiều năm như vậy, nếu
đều là dạng hoạt tử nhân kia, mấy cái dùi đâm cũng không lên tiếng, đã sớm
xuống đài.
Hắn lạnh nhạt mà rất đúng mực
ứng đối với nhạc phụ nịnh nọt như chó Nhật, cũng thản nhiên ứng phó các tỷ phu
minh trào ám phúng, còn có thể chặn họng trở lại, nên nàng yên tâm chút, cùng
tiểu kế mẫu nói một ít chuyện riêng.
Gả ra ngoài nàng lo lắng nhất
không phải phụ thân tỷ muội có cùng huyết thống, ngược lại là tiểu kế mẫu tâm
địa rất mềm, không lớn hơn nàng bao nhiêu này.
Tiểu kế mẫu có chút mỏi mệt,
nhưng còn không đến mức lao lực quá độ. Nhìn đến ấu đệ, mỏi mệt này cũng biến
mất, dáng vẻ có con mọi việc đủ.
"Đừng lo cho ta, viện
này ta vẫn là t tuổi nhất bộ dạng tốt nhất..." Tiểu kế mẫu tự giễu,
"Cha con còn rất yêu thích ta. Hơn nữa ta còn sinh con trai cho ông ta.
Muốn nói khóc, ta so với đám di nương già kia khóc cũng đẹp hơn, nên cũng không
sao.”
Nhà này đúng là loạn, nhưng
trong loạn có trật tự. Kế nữ này là người rộng lượng, vào cửa liền giúp nàng
đùa tâm nhãn học quản gia, nàng cũng không phải ngu không chịu đựng nổi, không
dám nói học được hết, nhưng cũng ra hình ra dáng.
"Ngược lại là con... thế
nào?" Tiểu kế mẫu kéo Chỉ Hạnh bắt đầu lo lắng, "Cô gia thoạt nhìn là
người lạnh lùng... con có... có khỏe không?”
Người lạnh lùng? Độ ấm của
Tam Lang khi ra ngoài đã cao lắm rồi... so với ở trong nhà.
"Tam gia nhìn lạnh lùng,
nhưng đối xử vô cùng tốt." Chỉ Hạnh nói súc tích.
Tiểu kế mẫu gật gật đầu, muốn
nói lại thôi, kéo tay kế nữ, lại không biết nói gì. Hoàng thượng cùng Phùng Tam
Lang ái muội phong lưu mọi người đều biết, tứ cô nương làm sao có thể tốt? Đây
quả thực là vừa vào cửa đã sống góa. Nàng muốn an ủi lại không biết an ủi từ
đâu, mắt đỏ lên, chỉ cố nén.
Chỉ Hạnh cũng rất khó giải
thích. Nàng tôn kính tiểu kế mẫu là trên lễ pháp, đáy lòng ngược lại thương hại
chiếm đa số. Cái nhà gà bay chó nhảy này liền đủ khiến tiểu kế mẫu đau đầu, sao
phải lấy nhà chồng càng phức tạp khiến người ta phiền lòng.
Cho nên nàng khéo léo chuyển
đề tài, tha thiết dặn đừng chìu hư ấđệ, đặc biệt đề phòng lão cha hồ đồ của
nàng, dù gì ấu đệ mới là chỗ dựa duy nhất của tiểu kế mẫu.
Tiểu kế mẫu liên tục lau nước
mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
... Đôi khi Chỉ Hạnh có loại
ảo giác, nàng mới là trưởng bối, tiểu kế mẫu là tiểu cô nương nghe lời. Nàng
còn có cậu bên nhà mẹ giúp đỡ làm ầm ĩ, tiểu kế mẫu chỉ là thứ nữ nhà phú hộ,
thân phận kém một mảng lớn, nào dám lên tiếng?
"Nếu có chuyện gì, phu
nhân không cần khách khí, sai người đến nói với ta." Chỉ Hạnh trịnh trọng
dặn dò, "Lại nói như thế nào, ta chỉ có đệ đệ này. Tương lai ta còn phải
nhờ vào nó lớn cho ta chỗ dựa, bằng không ta ở nhà mẹ đẻ sẽ không có ai.“
Tiểu kế mẫu nước mắt rơi như
mưa, kéo nàng thút thít.
Vốn muốn khuyên, nhưng Chỉ
Hạnh vẫn để mặc kế mẫu khóc, cũng không nói với kế mẫu cái gì điềm xấu trong
năm mới. Còn có gì xui xẻo hơn gả cho lão cha nàng làm vợ kế chứ? Không thiếu
chút này.
Hơn nữa, không để nàng khóc,
kêu tiểu kế mẫu đi khóc với ai đây? Để nàng giải tỏa một chút cũng tốt, kẻo
buồn bực thành bệnh sẽ không tốt.
Dùng xong bữa trưa, bọn họ
trở về. Dù sao lão cha nàng sắc mặt quá khó xem, có thể thấy không được toại
nguyện -- nàng sớm đoán được sẽ có chiêu này. Chỉ Hạnh gả cho ai ông ta mới
không quan tâm, có thể giúp ông ta thăng quan là được. Có con rể là cận thần
của hoàng đế, nhất định sẽ được như mong muốn mới phải... lại đụng vô số đinh
không mềm không cứng.
Chỉ Hạnh cũng không kiên nhẫn
cùng đám di nương và thứ tỷ muội khẩu chiến... Cũng chỉ có lão cha cực phẩm này
mới không có não để cho di nương lên cùng bàn, hoàn toàn không có lễ pháp, vạn
năm không thể thăng quan thật sự là một chút cũng không sai.
Rời Hứa gia không bao lâu,
Tam Lang quay ngựa đến, cách màn xe chần chờ, "Nương tử, có thể theo ta đi
tế di nương không?”
Màn xe vén lên, Chỉ Hạnh vẻ
mặt cổ quái nhìn hắn. Tam Lang lại không mở mắt, gáy tuyết trắng cùng mặt ngọc
dưới ánh mặt trời càng có vẻ thê lương tang thương, "... Hôm nay là ngày
sinh của di nương.”
Ngày giỗ không thể quang minh
chính đại tế bái, cũng chỉ có thể chọn ngày này sao?
Suy nghĩ một chút, Chỉ Hạnh
rất dứt khoát, "Được.”
Tổ phần của Phùng gia ở ngoại
ô kinh thành, cũng không quá xa. Chẳng qua lại ở trên đỉnh núi, nàng để Cát
Tường Như Ý cùng hạ nhân ở lại chân núi, chỉ cùng Tam Lang sóng vai lên núi.
Đường núi có chút dốc, Tam
Lang lại yên lặng nắm tay nàng, tay kia thì xách giỏ đồ cúng.
Đầu năm, cũng sẽ không có ai
cố ý tìm xui, cho nên trên đường vắng vẻ không có ai.
Mộ của Phùng di nương không
lớn, lại rất sạch sẽ. Có thể thấy là có người thường đến sửa sang lại. Tam Lang
thắp hương nến, kéo Chỉ Hạnh quỳ xuống, "Di nương, ma ma, Tam Lang đã cưới
vợ, đưa cô dâu đến bái kiến.”
Chỉ Hạnh theo Tam Lang cung
kính dập đầu lạy ba cái, mới bắt đầu đốt giấy tiền.
Đôi mắt vốn có chút sinh khí,
lại từng chút từng chút chìm xuống.
"Xin lỗi." Hắn nhẹ
giọng nói. Đầu năm mới, lại không nói trước với nương tử một tiếng.
"Đây là nên làm, có gì
phải xin lỗi?" Chỉ Hạnh ngược lại vẫn bình tĩnh như thường. Nếu Tam Lang
không quan tâm đến ân nhân cứu hắn một mạng, bạc bẽo hám lợi, nàng mới là người
muốn khóc.
Đốt tờ giấy tiền, Tam Lang ảm
đạm khổ sở nói, "Di nương... vốn không phải muốn cứu ta. Bà muốn chết...
Nhưng lại sợ liên lụy người nhà. Cho nên... nhân cơ hội kết thúc." Nhìn
ánh lửa, hắn lại đốt tiếp, "Nhưng bà chung quy cũng đã cứu ta.”
Phùng di nương là đồng tông,
luận bối phận là đường muội(em bên nội) họ
hàng xa của Phùng đại lão gia. Nhưng gia đình bà chỉ là một nhà nông, không
phải rất giàu có, nhưng cơm no áo ấm, tính tình bà có chút táo bạo mạnh mẽ,
nhưng ở trong mắt nhà nông, đây là con dâu rất tốt, cũng không phải chuyện
Vốn bà rất có thể được gả cho
một nông phu, sau đó sinh con đẻ cái, có thể cãi nhau cùng chồng mà vung chày
cán bột, con cái không nghe lời liền cầm chổi quất, nhưng cũng là mạnh mẽ nhanh
nhẹn cả đời.
Không ngờ bà lại bị Phùng đại
lão gia lúc ấy vẫn là tộc trưởng kiêm quan lớn coi trọng. Cha bà không hồ đồ,
khéo léo từ chối. Dòng kênh cung cấp nước cho ruộng nhà họ liền bị lấp. Gia
đình nông dân bình thường, sao có thể chống lại tộc trưởng có chức quan nhị
phẩm?
Vì thế tiểu cô nương xinh đẹp
mạnh mẽ kia, bị kiệu nhỏ nâng vào Phùng phủ, thành Phùng di nương.
"Thương thế ta vừa lành,
liền nghĩ mọi cách lén đến thăm di nương." Giọng nói của hắn thật nhạt,
nhạt đến trống rỗng, “Nhưng di nương hắt trà vào mặt ta, bảo ma ma đuổi ta ra.
Nói bà hận tất cả mọi người của Phùng gia, đặc biệt không muốn nhìn thấy ta.”
"... Di nương là đang
bảo vệ chàng." Chỉ Hạnh thương cảm, "Danh là thứ mẫu, trên thực tế bà
chỉ là thiếp thất của phụ thân chàng, khi đó chàng cũng đã không phải trẻ
con...”
"Nàng thông minh hơn
ta." Tam Lang hơi nở nụ cười, nhưng ngoại trừ cô tịch, vẫn là cô tịch.
"Khi đó ta không biết, khi biết..." Giọng nói càng mông lung,
"Không còn kịp rồi...”
Kỳ thật hắn thật đúng là nhớ
không ra Phùng di nương bộ dạng thế nào. Chỉ nhớ bà dựng thẳng lông mày rất
mạnh mẽ. Chỉ có bà cùng Trần ma ma ngẫu nhiên sẽ đến thăm hắn, lénhức ăn quần
áo, cũng không nói lời gì tốt.
Khi đó hắn bị nhốt, Trần ma
ma đến mắng hắn hại cô nương nhà bà, vì cô nương bọn họ mà thấy không đáng, cứu
đứa ăn chơi ngay cả tú tài cũng không đậu.
Thi đậu tú tài, Trần ma ma
vẫn mắng hắn không có gì giỏi, có bản lĩnh thì đậu cử nhân xem. Thi được cử
nhân, Trần ma ma vẫn mắng hắn, sau đó hắn đỗ thám hoa, được phong làm tri huyện
lang.
Cuối thu ngày di nương mất,
Trần ma ma đến tìm hắn, cho hắn một cái hộp, lần đầu tiên cười ôn hòa với hắn,
sờ sờ
đầu hắn, trở về liền đụng đầu theo chủ.
Cái hộp kia, đầy tràn, cả hộp
đều là những thứ vụn vặt như hà bao khăn tay đuôi kiếm vân vân. Một đường kim
một mũi chỉ đều là ý tốt.
Bảy năm đó. Hắn vẫn cảm thấy
mình là từ từ, từ từ bị bóp chết. Ai cũng không quan tâm hắn, chỉ có chán ghét,
chỉ có oan khuất.
Nhưng hộp này... Những món đồ
thêu này.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy
mình mới thật sự tắt thở.
"Cho nên vị đó... muốn
ta làm gì cũng được." Gió lạnh thê lương cuồn cuộn nổi lên, mang theo một
chút sương tuyết, khiến ánh mắt ảm đạm như chết của Tam Lang thoạt nhìn càng
thê diễm bi thương, không giống người trên thế gian, "Hắn có thể cho di
nương một tang lễ trọng thể, ta làm gì cũng được.”
Từ khi thành thân với hắn tới
nay, đây là lần đầu tiên Tam Lang nói nhiều như vậy. Chỉ Hạnh cảm khái, cuối
cùng, cũng coi nàng như người thân, nguyện ý thổ lộ tình cảm. Đáy lòng thật sự
là nhè nhẹ đau, Tam Lang đã chịu khổ nạn rồi, đáng thương.
... Chỉ là vì sao lại thổ lộ
tình cảm ở mộ a? ! Mộ vào lúc hoàng hôn so với trời tối càng khủng bố hơn!
Nàng thu thập giỏ đồ cúng,
tức giận dắt tay Tam Lang, "Vậy cũng không có nghĩa có thể để mặc vị đó
đùa bỡn chàng, lấy chút chuyện căn bản không có, đem thanh danh chàng càng bôi
càng đen.”
Tam Lang cứng lại.
Chỉ Hạnh kéo hắn đi, đáy lòng
âm thầm mắng. Thái tổ nãi nãi nói rất đúng, nhà Mộ Dung chuyên ra những kẻ lòng
lang dạ sói, không một thứ tốt.