Thầm Yêu Anh

Chương 10

Cô dâu chú rể vừa vào đến khách sạn liền vội vàng đi vào phòng nghỉ của cô dâu dặm lại lớp trang điểm, sửa sang trang phục.

A Tiệp cũng vội vã bố trí hội trường, đem khung hình cưới đã phóng lớn đặt trước cửa vào phòng tiệc, lấy kẹo, thiệp cám ơn, sổ ghi tiền biếu, thuốc lá… bày biện lên bàn. . .

Phàn Đức Phong cũng xoay mòng mòng theo cô. Cô không thèm để ý đến gã, gã cũng không biết làm sao mà bắt chuyện với cô, giống một bức tượng gỗ siêu bự đứng như trời trồng bên cạnh cô.

Cuối cùng mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi, A Tiệp cũng không còn lý do gì để tiếp tục giả vờ bơ gã như không thấy nữa.

Cô nhìn gã khẽ nhếch khóe miệng. “Đã lâu không gặp.”

Thực sự đã rất lâu, một tháng, bọn họ chưa từng xa nhau một khoảng thời gian dài như thế.

“Đúng vậy.” Gã khàn giọng trả lời, bình tĩnh nhìn A Tiệp.

“Sao anh không dẫn bạn gái tới?”

“. . .”

Giọng điệu của A Tiệp thực xa xôi thực khách khí, thái độ giống như nói chuyện với người xa lạ, khiến gã hơi khó chịu.

Thế nhưng, A Tiệp đối với sắc mặt u ám của gã tựa hồ chẳng mấy để ý, cô tự mình cởi áo khoác ra, vắt lên trên ghế.

Phàn Đức Phong trợn tròn mắt. “Em, em, em. . . Đây, đây thứ y phục quỷ quái gì vậy? !”

Đã không có áo khoác che phủ, trên người A Tiệp là bộ lễ phục dạ hội vai trần, bầu ngực gợi cảm táo bạo hầu như lộ ra phân nửa. Đường cắt may vừa khít người lộ ra phần eo thon mảnh dẻ, đôi chân thon dài màu mật nõn nà của cô.

A Tiệp lại còn mang giày cao gót, đúng vậy, là đôi giày gót nhọn màu hồng cánh sen khiến chân của cô có vẻ quyến rũ chết tiệt. . .

Gã phút chốc cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, caravat dường như thít chặt lấy cổ gã.

Nhưng, gã lập tức bị sự phẫn nộ điên cuồng bao phủ! !

Cô, cô ăn vận đẹp đẽ như thế để làm cái gì? ! Nghĩ đến bao nhiêu tên đàn ông nhìn thấy cô, sẽ hệt như gã nổi lên ham muốn đè cô xuống ngay lập tức, cả người gã liền nổ tung.

“Thay ra ngay! Em đi thay bộ quần áo này ra ngay cho anh!”

Cô quay mặt xoay người đi không để ý tới gã.

Xấu hổ sao? Lục Vịnh Tiệp khổ sở nghĩ. Gã thấy hổ thẹn sao?

Không thể phủ nhận, trong lòng cô còn mơ hồ chờ mong gã khen ngợi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của gã, khiến cô cảm giác thực sự rất đau xót.

“Chờ một chút, em không được đi!” Gã làm sao có thể để cho cô ăn mặc như vậy mà chạy loạn khắp nơi chứ.

Chết tiệt! Lúc cô mang giày cao gót bước đi như vậy, xoay eo lắc hông, căn bản là dụ dỗ hắn phạm tội!

“Quay lại!” Gã đuổi theo đi vào trong. “Ít nhất cũng phải mặc áo khoác vào chứ. . .”

——————————–

“Con có nguyện ý yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, bất luận nghèo khổ hay giàu sang, bất luận ốm đau hay mạnh khỏe, cả đời chăm sóc cho cô ấy, mãi cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?” Mục sư đứng trước bục đọc lời tuyên thệ.

Chú rể lớn tiếng: “Con nguyện ý!”

Cô dâu e thẹn cúi đầu, ấy mà vẫn không che giấu được nụ cười hạnh phúc ánh trên gương mặt rạng rỡ.

“Con có nguyện ý yêu thương anh ấy, quan tâm anh ấy, bất luận nghèo khổ hay giàu sang, bất luận ốm đau hay mạnh khỏe, cả đời chăm sóc cho anh ấy, mãi cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?”

Cô dâu đáp: “Nguyện ý.”

Phàn Đức Phong thấy A Ngạn nắm tay bà xã, nắm thực chặt. . .

“Được rồi, con có thể hôn cô dâu của con.”

Đỗ Thừa Ngạn hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy vợ yêu, dường như cuối cùng mình đã được đặc xá, hôn lấy cô dâu thật sâu.

Nè, căn bản là không có ai yêu cầu cô dâu chú rể diễn xuất nhiệt tình như vậy đâu chứ!

Phàn Đức Phong muốn nói với bạn mình như vậy, thế nhưng nhìn bốn phía, cũng chẳng có người phản đối, ngược lại, thấy mấy cô gái nở nụ cười cảm động, len lén lau nước mắt. . .

Khoa trương quá đi mà!

A Ngạn trong ấn tượng của gã là một người đàn ông lạnh lùng lý trí, gã không biết hắn đã thay đổi từ bao giờ. Phàn Đức Phong có chút ngạc nhiên há hốc mồm.

Vô thức quay đầu, nhìn ánh mắt của A Tiệp khoá chặt vào bóng dáng hai người trên thánh đường, ánh mắt của cô. . . nói không nên lời, là ước ao, là vì bằng hữu cảm thấy vui sướng, còn có. . . nỗi bi thương nhàn nhạt không tên. . .

Gã ngây ngẩn cả người.

Nét mặt bi thương không thích hợp với một A Tiệp luôn luôn cười to lớn tiếng đang đứng ở trước mặt hắn, vậy mà tại sao cô lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Nói khác hơn, là ai khiến cô lộ ra biểu tình như vậy?

Hay trong những lúc gã chẳng hay biết gì, A Tiệp cũng thường thường có biểu cảm như vậy ư?

Đương khi gã còn hoảng thần, không biết lúc nào A Tiệp đã biến mất.

Tiệc cưới theo dạng tiệc đứng, không có chỗ ngồi cố định, cho nên thoáng cái đã không nhìn thấy cô chạy đi đâu rồi.

Gã bắt đầu lo lắng tìm kiếm.

Gã phải tìm thấy cô mau mau một chút, gã còn chưa khuyên cô mặc áo khoác vô mà!

“A Đức, đã lâu không gặp! Nghe nói cậu — “

Dọc theo đường gã gặp phải không ít “chướng ngại”, ngăn cản đường đi của gã.

Tuy rằng A Ngạn là ông chủ của một công ty lớn, thế nhưng hắn không muốn hôn lễ của mình biến thành buổi tiệc tùng cho giới làm ăn, cho nên cố hết sức đơn giản hoá, khách mời đều là bạn học cũ trước đây, bạn bè trong hội nhóm, đương nhiên cũng đều là người A Đức quen biết

“Cậu có thấy A Tiệp không?”

Gã không có thời gian mà thở dốc, thầm nghĩ nhanh lên một chút tìm được cô.

Thật vất vả thoát thân, đương nhiên cũng phải nhờ công bạn bè cung cấp manh mối, gã đi tới gần phòng nghỉ của cô dâu mới nhìn thấy A Tiệp.

Cô đưa lưng về phía gã, đang nói chuyện với A Ngạn.

“A Ngạn. . . Cám ơn anh, em vẫn muốn nói với anh, mấy năm nay, anh là người duy nhất hiểu em.”

“Nói cái gì vậy? Thực không giống em chút nào! Bằng hữu để làm cái gì?”

“Ha ha. . .”

Bầu không khí tựa hồ là lạ, Phàn Đức Phong vốn định mở miệng gọi A Tiệp, đột nhiên mím chặt môi.

“Anh có thể ôm em một cái không?” Đỗ Thừa Ngạn mỉm cười nhìn cô gái mình đã từng yêu. Ngày kết hôn tựa hồ cực kì dễ dàng khiến kẻ khác sầu não, hắn muốn ôm cô, giống như là một nghi thức tạm biệt với quá khứ của mình.

“Đương nhiên!”

Nghe được A Tiệp trả lời, Phàn Đức Phong đang núp trong một nơi bí mật gần đó, hầu như muốn nhảy ra rống to lên.

Thế nhưng không còn kịp rồi, thấy bóng hai người hoà vào làm một, Phàn Đức Phong giận muốn nổ tung.

Trước khi gã kịp làm ra bất cứ hành động gì, hai người đã rời nhau.

“Đối xử tốt với em họ em đó!” A Tiệp đấm hắn một quyền.

“Anh biết. . . Hê?” Đỗ Thừa Ngạn tới giờ mới nhìn thấy A Đức mặt mày âm trầm từ chỗ tối bước ra. Gã như vậy là biểu tình gì chứ? Bộ dạng như muốn giết người. “A Đức — “

Phàn Đức Phong đến để ý cũng không thèm, trực tiếp chen vào giữa hai người, kéo tay A Tiệp.

“Theo anh đi!”

Thần sắc khủng bố như gió giật trước giông bão của gã khiến A Tiệp giật mình, mãi đến lúc cánh tay của cô sắp bị gã bẻ gẫy, mới khổ sở phản kháng lại.

“Anh bị điên hả? Đau quá! Buông tay ra!”

Gã thoáng nới lỏng tay, dù sao gã vẫn sợ làm bị thương đến cô, ấy nhưng ý định ép cô rời khỏi ở trong đầu gã vẫn kiên quyết không thay đổi.

“Em đang nói chuyện với A Ngạn, mắc gì anh kéo em đi vậy? !”

“Anh không cho phép em nói chuyện với A Ngạn!”

“Sao chứ?”

Còn cần phải nói sao? A Ngạn từng thích cô. Chỉ cần nghĩ đến A Ngạn vẫn dùng loại ánh mắt đó nhìn A Tiệp, gã liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Còn cô vợ mới cưới của hắn nữa chứ. . . Ghê tởm, gã cũng không biết A Tiệp có một cô em họ giống cô đến vậy. Tình cảm của A Ngạn và vợ mình đương nhiên không phải giả, người có mắt đều nhìn ra được, hai người bọn họ ân ái thắm thiết bao nhiêu.

Thế nhưng. . . Thế nhưng, ai có thể đảm bảo rằng, hắn không phải tưởng tượng cô ta thành A Tiệp!

Gã bình tĩnh không nói lời nào. Gã biết rõ, nếu đem suy luận của gã nói ra, nhất định sẽ bị A Tiệp chế nhạo.

“Tâm thần.” Cô xoay người muốn đi, gã không buông tay.

“A Tiệp — “

“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”

“Anh. . .” Muốn? Gã không muốn gì cả, chỉ là gã nuối tiếc phải buông tay cô. “Em không thể đi với anh một lúc được sao?”

Gã bỗng mềm giọng. “Sau này rồi em sẽ đi đến nơi thật xa. . .”

Lời gã nói khiến lòng cô đau xót.

Đúng vậy! Không biết sau này còn có thể gặp lại không. . . Nói không khó chịu là gạt người. . .

Cô theo gã trở về hội trường, hai người chọn một góc khuất yên tĩnh ngồi uống rượu, không ai buồn cất tiếng trước. . .

“A Tiệp, sao em lại trốn ở chỗ này?”

Muốn an tĩnh là không có khả năng, mấy tên trong đội bóng chày trước đây đã tìm tới bọn họ.

“Không phải em là người yêu quậy phá nhất sao? Sao hôm nay lại im ắng vậy?”

“Em van anh! Em họ em kết hôn với bằng hữu tốt của em, cả ngày hôm nay bận muốn chết.” Cô vin lấy một cái cớ chính đáng nhất.

“Hê! A Tiệp nhìn em ngon lành cành đào thế, hôm nay anh mới phát hiện ra nha.”

“Đúng đó! Bọn anh đều bị em lừa hết trọi. Hồi học đại học, làm thế nào cũng không để bọn anh biết thì ra em quyến rũ như vầy? Đáng ghét! Sớm biết vậy anh đã theo đuổi em rồi.”

“Anh cũng vậy! Anh cũng vậy!” Lập tức có người phụ họa.

“Gì? Hiện tại cũng không muộn mà! A Tiệp, ngày mai em có rảnh không? Anh mời cơm!”

“Đủ rồi! Các cậu câm miệng hết đi!” Bầu không khí vốn vui vẻ náo nhiệt bị một tiếng gầm giận dữ cắt đứt, ánh mắt mọi người đều ngạc nhiên dính lấy khuôn mặt A Đức đương tức giận bừng bừng.

“Các cậu cũng không được phép có ý đồ với A Tiệp!”

Im lặng đến mức xấu hổ. . .

Ánh mắt mọi người hết nhìn A Đức, lại đảo sang A Tiệp. . . Không cần suy nghĩ cũng biết, tình hình giữa hai người kia không hề tầm thường, cho nên mình khôn nhất là đừng làm bia đỡ đạn. . .

“Tớ đi lấy đồ uống. . .”

“Tớ đi WC. . .”

“Tớ ra gọi điện thoại. . .”

Thoáng cái mấy gã trai đó đã chuồn mất tăm.

Rốt cuộc, lại chỉ còn hai người bọn họ.

“Hôm nay anh bị làm sao vậy?” A Tiệp nhíu mày.

Không cần A Tiệp nói, Phàn Đức Phong cũng biết mình rất quái lạ. Trước đây gã chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày A Tiệp có thể hẹn hò với người đàn ông khác, thế nhưng, sự bình tĩnh của gã hôm nay lại không ngừng tiếp nhận sự khiêu chiến.

Gã rất hoảng, càng bị chính những biện giải cuồng loạn của mình làm chấn động.

“Anh không biết.” Gã trả lời A Tiệp.

Gã không biết. . . Đó có phải cái gọi là. . . “ghen tuông” không?

Đối với một người bằng hữu, gã sẽ có loại cảm giác như thế sao? Bạn tốt của gã có bạn trai, không phải là gã nên vì cô mà vui vẻ sao? Trừ phi, cảm giác của gã đã không còn giản đơn là tình “bằng hữu” nữa rồi. . .

“Em phải đi.”

A Tiệp vỗ vỗ vai gã, gã đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bỗng choàng tỉnh.

“Phải đi sao?”

“Vâng.”

Phàn Đức Phong lúc này mới chú ý tới, cô dâu chú rể không biết từ lúc nào đã đứng trước cổng phòng tiệc tiễn khách, đã có vài người lục tục ra về.

A Tiệp rời khỏi gã, tới cửa giúp họ nhận phong bì, thiếp cảm ơn lung tung, gã vội vã đuổi theo.

“Chụp ảnh, chụp ảnh!” Liên tục có người gào to.

“Cô dâu chú rể hôn một phát!”

Dưới sự hô hào thúc giục của mọi người, chú rể hôn cô dâu đến vài lần, A Ngạn vẻ mặt đắc ý, cô dâu ngược lại xấu hổ đỏ mặt. Có điều, ánh lên trong đôi mắt cả hai, là cùng một thông điệp — đó chính là hạnh phúc. . .

A Tiệp cùng A Đức cũng bị lôi kéo chụp thật nhiều ảnh, bầu không khí sung sướng lan tràn tới từng người, cả bọn náo loạn một hồi lâu mới chịu rã đám.

Không, không thể nói là tự nguyện dừng cuộc chơi được, là chú rể bị trò chơi gặm một viên kẹo trước ngực cô dâu khiến cho dục hỏa đốt người, ngay lập tức giữa sự kinh ngạc của anh em đã bế bổng lấy cô dâu, trực tiếp xông vào phòng tân hôn khách sạn chuẩn bị sẵn. . .

Chưa từng có chuyện khách khứa bị bỏ rơi ngay tại hôn lễ, ấy vậy mà không ai có ý định kiến nghị, trái lại còn cười ha ha một tràng.

Xem ra không cần tới một năm là được uống rượu mừng đầy tháng rồi! Mọi người nên mau trở về chuẩn bị tiền lì xì đi thôi!

Trong tiếng cười kéo dài, mọi người cũng lần lượt tản đi.

A Tiệp còn đang dọn dẹp nốt mấy thứ cuối cùng, A Đức ở lại cùng cô.

“A Ngạn dường như rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy!” A Tiệp cười trả lời.

Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười trước mặt gã trong đêm nay, nụ cười kia hòa tan bầu khí căng thẳng giữa hai người, cũng khiến A Đức thấy có chút si mê. . .

“Muốn xem hình cưới không?” Cô đề nghị, thừa dịp còn chưa cất nó đi.

“Được!”

A Tiệp cùng A Đức ngồi xuống, cùng nhau lật xem album cưới dày cộp. Từng tấm ảnh chụp đều là gương mặt tràn đầy hạnh phúc vui sướng. .

“Thật tốt.”

“Đúng vậy! A Ngạn nhất định sẽ hạnh phúc.”

Ngay cả nhìn ảnh chụp của bọn họ cũng có thể bị lây nhiễm niềm vui sướng đó, A Tiệp lại ngẩng đầu cùng lúc với A Đức, nhìn nhau, sau đó vì sự ăn ý của cả hai mà nở nụ cười.

Cất quyển album đi, bỏ vào túi xách, cuối cùng đã thu dọn xong, cũng có nghĩa là đã đến giờ ly biệt. . .

“Ngày anh kết hôn, em cũng sẽ tới giúp anh giống vầy nhỉ?” A Tiệp đột nhiên cảm khái.

Phàn Đức Phong sửng sốt.

A Tiệp mỉm cười.

“Chúng ta thực sự làm bạn đã rất lâu rồi! Đại học, rồi gây dựng sự nghiệp, mỗi một giai đoạn trọng đại của đời người đều cùng nhau trải qua. Bây giờ có lẽ không được nữa, thế nhưng, chắc là vài năm sau em trở về, chúng ta có thể chân chính trở thành bạn tốt mà không còn trở ngại gì. . . Có một ngày, em sẽ tham gia hôn lễ của anh, anh cũng tới tham gia đám cưới của em. . . Sau đó, hai nhà chúng ta có thể trở thành tri giao.”

Gã không có cách nào động đậy, không có cách nào mở miệng, nhìn khuôn mặt A Tiệp mỉm cười, ngực khó chịu giống như bị khối đá ngàn cân đè nặng. . .

A Tiệp phóng khoáng cong khóe môi, đứng lên.

“Tạm biệt!”

Cô xoay người đi vài bước, Phàn Đức Phong mới giống như bừng tỉnh giấc mộng xông lên phía trước.

Không thể để cô đi! Đó là ý niệm duy nhất trong đầu của gã.

“A Đức?”

Cô bị dáng vẻ của gã làm giật mình. Mồ hôi từ trán gã chảy ròng ròng xuống, rõ ràng là đâu có vận động kịch liệt gì cho cam? Cớ sao. . .

Gã cầm lấy tay cô chặt đến như vậy.

“A Tiệp. . .” Giọng nói của gã khàn khàn nỉ non, tựa như là dùng giấy nhám chà xát qua mà phát ra.

“Anh muốn bế em.” Gã nói.

Cánh cửa phòng khách sạn căn bản là bị đạp bung ra.

Cửa dập mạnh vào vách tường, người thanh niên ấy hoàn toàn không chờ đợi nổi, liền đè cô gái lên trên cửa, nóng bỏng mà tuyệt vọng hôn lấy cô nàng. . .

“Không. . . Không nên. . . Cửa chưa. . .” Tiếng thở dốc của cô gái thoát ra khỏi kẽ hở giữa hai làn môi đương vấn vít lấy nhau.

Gã kéo cô vào trong phòng, phịch một tiếng đóng sầm cửa sau lưng, lần thứ hai đè dí cô vào tường.

Đã không còn lo ngại bị nhòm trộm, thân thể hai người giống như ngựa hoang thoát cương, gắt gao quấn quýt lấy đối phương.

Hôn. . . nụ hôn tựa như muốn hút hết linh hồn của đối phương. . . u yếm. . . hoàn toàn là sự vuốt ve ân ái đến mức như hoà tan đối phương vào máu thịt mình. . .

Gặm nhấm cắn xé. . . Từng chướng ngại vật gây trở ngại trong việc đụng chạm đối phương dần dần bị xé rách vứt trên mặt đất. . . Mãi cho đến khi hai thân thể liên kết chặt chẽ thành một khối không thừa lấy một khe hở, khao khát mạnh mẽ nhường ấy mới có thể phần nào được thoả mãn. . .

Ngay trên tường kết thúc ‘lần đầu tiên’, chàng trai bế bổng lấy cô gái, đi đến chỗ chiếc giường đôi cỡ lớn còn chưa sử dụng qua. . .

Lúc chân chính khôi phục lý trí lại được chút đỉnh, đã là sau ‘lần thứ ba’ ở trên giường, gã động đậy nửa thân trên, bấy giờ mới lo lắng cho cô gái nằm ở dưới thân mình.

Cô khép hờ đôi mắt long lanh, hai gò má ửng hồng, hơi thở phập phồng khe khẽ.

Khó có thể tưởng tượng cô là con mèo hoang nhỏ nhắn vừa mới cắn rịt đầu vai gã, liều mình dùng móng tay cào cấu lưng gã, dùng đôi chân vừa dài mà dẻo dai quấn chặt lấy gã.

Có nhiệt tình mấy thì mèo con cũng sẽ mệt đúng không?

Gã trìu mến ve vuốt khuôn mặt cô, lau khô giọt nước mắt trân quý cô ứa ra trong khoảnh khắc khoái cảm kịch liệt giày vò. . .

“A Tiệp. . . Em có ổn không?”

A Tiệp là lần đầu tiên.

Gã cũng vừa mới phát hiện ra, thế nhưng khi đó, gã hoàn toàn là cầm thú, nào có thể dừng phanh lại được. Bây giờ tại gã mới rơi vào tình trạng áy náy tự trách nặng nề, bởi gã chưa từng có sự mất kiểm soát trong chuyện chăn gối như vậy.

A Tiệp đối với gã có ý nghĩa đặc biệt đến thế, không ngờ gã lại phá hư lần đầu tiên của cô mất rồi, bây giờ có hối hận thì cũng chẳng thể nào bù đắp được.

“Miễn cưỡng còn sống.” Cô nhìn gã cười yếu ớt.

Điên cuồng! Cô chưa từng nghĩ tới, chuyện này lại điên cuồng như vậy.

Mệt chết đi! So với chơi trọn một trận đấu còn mệt ác, thế nhưng. . . thực mãn nguyện. . .

Gã càng tự trách.

“Có đau hay không?”

Câu hỏi vô cùng riêng tư, khiến gương mặt cô vốn đã đủ hồng, giờ nóng ran tựa như lửa thiêu vậy.

“Tàm tạm. . .”

“Anh xem xem có bị thương không.”

Cô vừa nghe thế liền kinh hãi. Xem? Gã muốn nhìn chỗ nào?

“Chờ một chút!” Cảm giác gã vừa rút ra, cô liền vô thức dùng hai chân kẹp chặt gã lại. Vốn Bộ phận nào đó vốn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này không chịu nổi kích thích như vậy, lập tức tinh thần phấn chấn mà trướng đầy trong cô.

Cảm xúc nồng nhiệt chân thực ấy, khiến hai người không kềm được mà bật ra tiếng rên rỉ. . .

“A Tiệp. . .” Xong đời! Gã lại. . .

A Tiệp khó nhịn giãy dụa thân thể.

“Đừng như vậy, anh sợ lại. . .” Cô nàng này quả thực là ma nữ đến dằn vặt đàn ông mà.

A Tiệp nheo mắt, hệt như một chú mèo con giận dỗi, bĩu đôi môi nhỏ xinh bị chà đạp đến sưng đỏ.

“Có liên quan gì chứ? Em muốn. . .”

Gã nghe được tiếng sợi tơ lý trí của mình đứt phựt. . .

—————————————–

Lại qua thật lâu thật lâu sau đó.

Hai người đều tắm rửa xong xuôi, tuy chỉ là tắm táp cũng tốn thời gian gấp đôi so với bình thường. . . Sau đó sức cùng lực kiệt nằm rạp ở trên giường.

Bọn họ nằm nghiêng ra, mặt đối mặt, gã vô thức vỗ về nghịch ngợm mái tóc ngắn của cô, cô buông mí mắt, nhìn chằm chằm vào ngực gã.

Sau đó thì sao?

Hiện thực đột nhiên quay trở lại trong đầu hai người.

Bây giờ phải làm sao đây? Lên giường với bạn tốt của mình.

Hẳn là mệt chết đi, nhưng chẳng ai buồn ngủ cho nổi.

“Anh thực sự là một tên rất ngu ngốc.” Gã mở miệng trước.

“Hả?” Cô nhướng mày. Khó có được lúc người này tự mình hiểu mình nha!

“Cái lần nọ chúng ta đi khách sạn, anh lại có phản ứng với em, khiến anh sợ mất hồn.”

“Nói bậy! Không phải anh nói anh “không làm” được với em sao?” Cô ai oán trừng gã: “Em còn tưởng em chả có chút hấp dẫn nào.”

“Mới là lạ.” Gã cười khổ. “Hoàn toàn ngược lại.”

“Vậy tại sao. . .”

“Tuy rằng anh đồng ý hẹn hò, nhưng kỳ thực lúc đó anh vẫn còn coi em là bạn tốt.”

“Cho nên?”

“Cho nên anh không muốn như vậy.”

Cô cắn môi không nói lời nào.

“Việc anh vội vàng đồng ý hẹn hò với Chu Tĩnh Trúc, anh nghĩ cũng liên quan tới chuyện này.”

“Gì cơ?” Hai chuyện này thì mắc mớ gì tới nhau?

“Anh nghĩ rằng lâu lắm anh không có bạn gái mới có thể không biết tiết chế mà động dục với bằng hữu mình. Thế nhưng, kỳ thực lúc anh ở chung với cô gái khác, tuyệt không có ham muốn. Anh còn tưởng ở chung một chỗ với em, chỉ cần giống bình thường hay xem TV, cùng nhau ăn cơm, chơi bóng là đủ rồi.”

Cô ngước nhìn gã, trong lòng nảy sinh hi vọng chờ mong, thế nhưng cô lại sợ sự chờ đợi đó sẽ thất bại.

Nhiều năm như vậy, thất vọng đã nhiều lắm rồi, cô sợ. . . thế nên cô ngừng thở, không dám mở miệng.

“Anh mới biết được người mình muốn chỉ có mình em, không phải bất kì ai khác.”

Thực. . . Thực vậy chăng? Có khả năng sao?

“Em nói phải rời đi, anh thực sự rất khổ sở.” Như để nhấn mạnh điều gã nói, gã ôm sát lấy eo cô, động tác lại nhẹ nhàng giống như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất, khiến cô có cảm giác muốn khóc.

“Làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ?”

“Anh nghĩ, anh đã yêu bằng hữu tốt nhất của anh mất rồi.” Gã nhìn cô thật sâu.

Giọt lệ nóng hổi từ viền mắt Lục Vịnh Tiệp trào ra, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt A Đức, bởi vì cô không bao giờ… phải sợ… gã sẽ nhìn thấy nữa. . .

Đây là nước mắt hạnh phúc. . .

“Không sao, em có rất nhiều năm kinh nghiệm, có thể nói cho anh biết nên làm cái gì.”

Cô vừa rơi lệ vừa nở nụ cười.

Vĩ thanh

“Xin lỗi.”

Trong phòng vip của nhà hàng đương ngồi hai cô và một chàng.

A Tiệp ngồi bên cạnh A Đức, Chu Tĩnh Trúc ngồi phía đối diện.

Nàng lẳng lặng nghe Phàn Đức Phong giải thích lý do muốn chia tay, trên mặt không có chút cảm xúc gì.

“Cho nên anh muốn chia tay với em, vì anh phát hiện, thực ra anh vẫn thích tri kỉ tốt nhất của mình?”

“Đúng vậy, thành thực xin lỗi.”

Dưới mặt bàn, A Đức nắm chặt lấy tay A Tiệp.

Tất cả đều là do gã hồ đồ mà tạo thành sai lầm, vô luận Chu Tĩnh Trúc muốn chém muốn giết, gã đều nguyện ý chấp nhận.

A Tiệp lại nguyện ý cùng gã đối mặt khiến gã rất cảm động, thế nhưng gã đồng thời cũng lo lắng, vạn nhất Chu Tĩnh Trúc muốn trách tội A Tiệp hoặc nói lời khó nghe với A Tiệp. . . Không, gã sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội ăn hiếp A Tiệp.

Có tội nghiệt gì, đều do một mình gã gánh chịu. . .

“Thế là cô không xuất ngoại?” Chu Tĩnh Trúc quay đầu hỏi A Tiệp.

“Hơ. . .” Lục Vịnh Tiệp xấu hổ cười. “Đúng vậy.”

Cô bất giác quay đầu lại nhìn A Đức, A Đức cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau, hồi lâu, trên mặt xuất hiện nụ cười ngây ngốc như nhau…

“Khụ!” m thanh phía đối diện khiến bọn họ hoàn hồn, mới phát hiện ở trước mặt Chu Tĩnh Trúc mà lại không tự chủ được bày ra bộ dạng mất hồn như vậy, thiệt quá sức không bình thường mà.

Hai gương mặt ngăm ngăm đồng thời đỏ lựng lên. . .

Khuôn mặt Chu Tĩnh Trúc lại tái nhợt mà không chút biểu cảm.

“Chia tay? Tốt!”

“Hả? !” A Đức cùng A Tiệp hô lên. Câu trả lời quá mức thẳng thắn làm bọn họ đều ngớ người ra.

“Dù sao tôi cũng vốn. . .” Chu Tĩnh Trúc thấp giọng thì thào độc thoại, lẩm bẩm gì đó mà hai người chẳng nghe rõ.

Di động của nàng vang lên.

“Alô? Cái gì? ! Sao anh có thể như vậy? ! Ghê tởm!”

Nàng đứng lên, trên gương mặt vô cảm lúc này trái lại biểu tình phong phú khác thường, khiến kẻ khác hoài nghi, rốt cuộc là ai có thể khiến nàng dao động cảm xúc mãnh liệt như thế.

“Tôi phải đi.”

“Hơ. . . Được. . .” A Tiệp ngơ ngác trả lời, nói lời cám ơn, có khi nào kỳ cục quá không?

Cái cô Chu Tĩnh Trúc này đối với cô mà nói, quả đúng là sinh vật ngoài hành tinh, muốn hiểu được cô ta thực sự rất khó. . .

Cầm lấy giỏ xách của mình, Chu Tĩnh Trúc đang dợm bước, đột nhiên xoay người.

Trầm ngâm trong chốc lát. “Hừm. . . Làm bạn bè nhiều năm, một ngày nào đó lại phát hiện mình kỳ thực yêu đối phương, loại chuyện này sẽ xảy ra sao?”

“A? Hơ. . . Đúng vậy!” Hai người vẫn đang ngồi đó kinh ngạc ngẩng đầu, không biết người phụ nữ sâu xa khó hiểu này đột nhiên hỏi vấn đề như thế là có lý do gì.

Nàng cười khổ. “Như vậy. . . kẻ thù nhiều năm thì sao? Có khả năng hay không. . .”

Nàng hiển nhiên là không chờ mong hai người trả lời, bởi vì nàng chỉ để lại vấn đề kỳ quái ấy, rồi xoay người rời đi.

Chuyện tình yêu của mình, chỉ có bản thân mới có thể tìm được lối thoát. . .

HẾT
Bình Luận (0)
Comment