Thầm Yêu Anh

Chương 7

Phàn Đức Phong ngồi bên mép chiếc giường lớn mềm mại màu hồng phấn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV, cũng không phải xem tiết mục Special mà khách sạn chuẩn bị… là tin tức thời sự thôi.

Gã cầm lấy lon bia hớp một ngụm lớn, mãi đến lúc cái lon thiếc thiếu chút nữa bị gã bóp bẹp, gã mới phát hiện mình khẩn trương như thế nào.

Gã vội vã ném nó sang bên cạnh giường, nhập bọn chung với bốn năm vỏ lon lăn lóc khác.

Loại chỗ thế này cũng chẳng phải là lần đầu tiên gã tới, nhưng chưa bao giờ lại căng thẳng đến vậy. . .

Quái lạ, gã thấy thực là kì cục, toàn thân đều cảm thấy quái dị bất thường.

Tuy đôi mắt nhìn đăm đăm vào màn hình TV, ấy mà lỗ tai vẫn chăm chú lắng nghe tình hình trong phòng tắm. Tiếng nước đã dừng thật lâu, cơ mà A Tiệp vẫn chưa ra. Phòng tắm nửa trong suốt kỳ thực là có thể nhìn thấy động tĩnh của người bên trong, vậy mà đến liếc một cái gã cũng không dám.

Nói như thế nào nhỉ? Cùng bằng hữu tri kỉ của mình lên giường, thực sự quá kì quặc.

Ngày đó hồ đồ đáp ứng yêu cầu hẹn hò của A Tiệp, thực ra gã chẳng suy nghĩ gì nhiều cho cam, mãi đến lúc này, gã mới phát hiện “tình thế nghiêm trọng” thế nào . . .

Cạch!

Tiếng mở cửa khiến gã gần như nhảy dựng lên.

Gã quay đầu lại, thấy A Tiệp chỉ khoác độc cái áo tắm đi tới.

Nuốt một ngụm nước bọt, gã chưa từng chú ý tới dáng người của A Tiệp, thế nhưng chỉ vừa liếc mắt như thế gã đã giật mình phát giác — trời ơi! A Tiệp không chỉ là có thân hình, mà vóc người còn mẹ nó đẹp!

Cô đi tới, đứng trước mặt gã.

Phàn Đức Phong chỉ nhìn cô, động đậy một chút cũng không thể.

Lục Vịnh Tiệp chịu không nổi bầu không khí cứng ngắc ngượng nghịu như vậy, bèn nhắm mắt.

Trong nháy mắt đó, hai người đều không giống như bạn bè đã quen thân nhiều năm, ngược lại giống người xa lạ lần đầu tiên gặp gỡ, chân tay luống cuống.

“Khụ. . . Được rồi.” Cô hồi hộp liếm đôi môi. “. . . Bắt đầu đi!”

Nghe một câu như thế, Phàn Đức Phong trợn to mắt, không khỏi vì sự bạo dạn của cô mà líu lưỡi.

Giây tiếp theo, A Tiệp leo lên nằm trên giường.

Cô nằm vắt ngang giường, một vạt khăn tắm ngắn ngủn kia không che phủ nổi đôi chân thon đẹp. Màu da không phải là kiểu trắng nõn nà như nhiều người, mà là những đường cong cơ thể màu mật ong cân xứng khiến kẻ khác mạch máu sôi trào.

Gã chưa bao giờ biết A Tiệp lại có một đôi chân mượt mà như thế, chỉ cần tưởng tượng lúc nó mạnh mẽ quấn lấy gã, để toàn thân gã tiến vào “trạng thái chiến đấu” . . .

Gã chưa từng dùng ánh mắt nhìn một cô gái để ngắm nhìn A Tiệp; gã cũng chưa từng nghĩ tới, A Tiệp sẽ nói chuyện yêu đương với tên đàn ông khác, có một dạo gã còn tưởng rằng cô là dân les, chỉ thích phụ nữ giống gã.

Nhưng, hiển nhiên là không phải. . .

Như vậy có phải là cô cũng từng cùng tên khác “làm” hay không?

Chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vậy mà vừa thoáng nghĩ tới, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh A Tiệp cùng một tên, ừm, là một tên không có mặt mũi ân ái với nhau.

Có phải cô cũng từng cho hắn xem qua thân thể của cô? Đôi chân thon dài kia có phải cũng từng quấn quít lấy một tên đàn ông nào đó?

Không biết vì sao, cái suy nghĩ này làm gã phừng phừng lửa giận.

“Nè! Anh ngây người ra làm gì vậy?” Lục Vịnh Tiệp nhịn không nổi mở miệng gọi gã.

Tên này cũng thật đáng ghét, không biết cô khẩn trương biết bao nhiêu, bất an biết bao nhiêu sao? Thế mà lại mặc cô nằm đơ ra một chỗ thế này, chỉ nhìn cô, cái gì cũng không làm.

Phàn Đức Phong nhảy dựng lên. “Anh cũng đi tắm!”

“Không cần đâu!”

Cô kéo lấy gã, thân mình chui vào vòng tay của gã. Thân thể cường tráng thuộc về gã, hơi thở nam tính thuộc về gã khiến cô say mê lưu luyến thật sâu.

Đã lâu rất lâu. . . Cô thầm mến gã biết bao lâu. . . Mơ tưởng một cái ôm cũng đã lâu như vậy. . . Chỉ có thể vùi mặt vào bờ vai gã, cô mới dám cho phép cảm tình chân thực của mình bộc lộ ra.

Đúng vậy! Cô xấu hổ đó mà.

Thế nào? Không được sao? Nếu có người dám hỏi loại vấn đề này, cô nhất định lớn tiếng phản bác.

Dù sao thì người mà trước mặt người khác luôn biểu hiện ra bộ dạng không sợ trời sợ đất như cô. . . cũng sẽ có lúc xấu hổ, nhất là trước mắt người mình thích. . .

“A Tiệp. . .”

Lục Vịnh Tiệp vươn hai tay choàng lên cổ gã, đôi môi hồng phấn chu lên, nhẹ nhàng hôn môi gã.

Gã gặp sự chủ động của cô lại càng hoảng sợ, trợn trừng mắt.

Khoảng cách gần như thế, gã thấy cô từ từ nhắm chặt hai mắt, hàng mi thật dài đương run rẩy trông đến tội nghiệp.

A Tiệp cũng căng thẳng sao? Động tác của cô lớn mật như vậy cơ mà!

Sự tương phản rõ rệt như thế, lại thêm xúc cảm mềm mịn từ làn môi đang dán lên môi mình, thân thể khẽ run, khiến gã thương tiếc khôn nguôi. Dường như bị mê muội, đôi tay gã cũng ôm chặt lấy cô, không kiềm chế nổi làm sâu thêm nụ hôn đó.

Đôi môi cô thật ngọt, đầu lưỡi ngập ngừng đáp lại gã cũng chọc người trìu mến, gã nhịn không được càng muốn thăm dò nhiều thêm, muốn cô nhiều thêm. . .

Gã không nhớ rõ trước đây đã từng hôn qua chưa, có phải đã từng kích động điên cuồng giống như lần này không, chỉ biết là đương lúc hơi thở hai người trở nên bất ổn, đương lúc nguyên bản chỉ là một nụ hôn lướt qua, cũng đủ biến thành tình thế “dục vọng mãnh liệt như lửa cháy lan ra đồng cỏ”, gã thoáng buông cô ra, để hai người tránh khỏi nguy cơ thiếu dưỡng khí.

Gã nhìn A Tiệp khẽ hé đôi mắt long lanh mà bối rối của mình, cùng bờ môi bị mình hôn đến mức đỏ bừng, dính đầy chất dịch ái muội của hai người, ý niệm trong đầu duy nhất trong đầu gã là đè cô xuống, hung hăng hôn thêm một lần. . .

Cô hiển nhiên cũng cảm nhận được “chỗ nào đó” đang cứng lên của gã. . .

“A Đức. . .” Cô thở dài một tiếng mơ màng, vươn tay, chạm vào vồng ngực của gã.

Phàn Đức Phong toàn thân cứng ngắc.

Hơ. . . Không chỉ cơ thể cứng ngắc, ngay cả. . . ngay cả “chỗ kia” cũng. . .

Thoáng chốc gã bỗng bừng tỉnh lại. Những hình ảnh hạ lưu vô sỉ cấp thấp toàn bộ đều bị đánh bay ra sau đầu.

A a a a! Không được! Làm sao có thể như vậy? ! Tuyệt đối không được để A Tiệp phát hiện! Cô chính là anh em bạn bè tốt nhất của gã. Cớ sao mà gã có thể nảy sinh loại phản ứng như vậy với huynh đệ cơ chứ?!

Phàn Đức Phong hoàn toàn đã quên, bọn họ bây giờ “hẳn là” quan hệ người yêu mới đúng.

Haiz, cũng không có cách nào, thói quen đã nhiều năm qua, hơn nữa mối quan hệ đã được mặc định trong đầu, không phải nói sửa là có thể sửa mà –

“A Tiệp!” Như là bị bỏng tay vội đẩy cô gái trong lòng mình ra, Phàn Đức Phong nhảy dựng lên, “Không được! Không được! Không được!”

“Không được cái gì?” Tâm dần dần rầm xuống, dự cảm bất an thành hình trong đầu, che giấu run rẩy, Lục Vịnh Tiệp hỏi.

Ra sức nắm lấy chùm tóc cứng, sự cố sức của Phàn Đức Phong giống như muốn nhổ cỏ tận gốc, cũng biểu hiện được gã có bao nhiêu phiền não! !

“Không được! Anh làm không được! Anh không có cách nào lên giường với em được!”

Như một nhát dao tàn nhẫn đâm vào lòng, nét mặt Lục Vịnh Tiệp thoáng chốc tái nhợt.

Cố nén để không tan vỡ thành từng mảnh, cô hít sâu một hơi.

“A Đức, quen biết anh nhiều năm như vậy, bây giờ em mới biết anh không cứng được.”

“Nói lung tung!” Đối mặt với kiểu lên án thế này, bất cứ tên đàn ông nào cũng không nhịn nổi. “Cơ thể của anh rất tốt! Chỉ là anh không có cách nào … với em!”

Cho nên. . . là vấn đề của cô.

Là cô — cô không có cách nào khiến cho gã dậy nổi ham muốn.

Gã không muốn cô.

Bại.

Thảm bại.

Thất bại và khuất nhục nhất cuộc đời cô — chính là bi ai lớn nhất của một cô gái – đó là không có cách nào khiến cho người mà mình ngưỡng mộ trong lòng, dấy lên tí chút dục vọng nào. . .

Cô muốn khóc, thế nhưng lại không thể khóc.

Đối mặt với gã, một người đàn ông vừa cự tuyệt mình, là bằng hữu tốt nhất của cô, cô chỉ có thể cứng ngắc nặn ra nụ cười tươi, làm bộ như không có việc gì. . .

“Không quan hệ.” Cô nói.

Làm sao mà có thể không quan hệ? !

“Quên đi” .Cô tiếp tục. “Hãy để hai ta quên việc này đi.”

Làm sao có thể quên được tất cả? !

Bộ dạng A Đức thở dài một hơi đâm thật sâu vào mắt cô, tim đau đớn như bị bóp nghẹn, cô chết lặng không cho nước mắt chảy xuống.

“Như vậy thì tốt quá.” Xoa đi mồ hôi lạnh, Phàn Đức Phong nhe răng cười. “Ha ha. . . Vừa rồi thực sự làm anh đổ mồ hôi hột. Nói như thế nào nhỉ? Anh coi em giống như anh em ruột thịt của mình, mà anh em lại đi làm chuyện này thì kỳ cục quá đi mất. Được rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè tri kỉ đúng không?”

Lần đầu tiên thấy ba chữ “bằng hữu tốt” tàn nhẫn biết bao nhiêu. . .

“Đúng.” Giọng nói khàn khàn chỉ muốn phát ra độc một chữ như thế, lại hao hết tất cả khí lực của cô, nhưng A Tiệp vẫn cười, đến nỗi cô cũng không biết mình đang cười cái gì. . .

“Haiz! Vậy là tốt quá! Em mặc quần áo vào đi. Chúng ta đi uống rượu hen! Ở đây là lạ làm sao đó, cứ ở chỗ này, cả người đều cảm thấy khó chịu.”

Lắc đầu, Phàn Đức Phong sút văng luôn cả chút cảm giác quái dị cuối cùng trong lòng.

Sự bộc trực của A Tiệp khiến gã bớt đi một gánh nặng. Hai người đạt thành nhận thức chung, gã cuối cùng cũng không cần rơi vào thế khó xử giằng co “thiên nhân giao chiến” nữa.

Cứ làm bạn bè là tốt nhất! A Tiệp là người bạn quan trọng nhất của gã, gã không thể tưởng tượng tình huống mà bọn họ biến thành tình nhân được.

Ngẫm lại hằng hà sa số những cô bạn gái lướt qua cuộc đời gã, rất nhiều người thậm chí gã chẳng nhớ nổi mặt mũi, gã không muốn A Tiệp của gã sẽ biến thành như vậy.

A Tiệp không giống như bọn họ.

A Tiệp là một người gã không muốn mất đi, cũng không thể thừa nhận chuyện mất đi cô, so với những người mà gã hẹn hò đơn thuần bởi vì dục vọng kia, quan trọng hơn rất nhiều.

Gã không muốn dùng dục vọng thấp kém làm bẩn đi quan hệ của bọn họ.

A Tiệp quay về phòng tắm thay quần áo, lúc cô ra tới, Phàn Đức Phong cấp tốc kéo cô rời khỏi căn phòng mờ ám này.

Trong thang máy, A Tiệp cái gì cũng không nói, gã cũng không hề lên tiếng.

Chỉ có một mùi hương nhàn nhạt, tràn ngập trong không gian giữa hai người. . .

Đó là mùi sữa tắm hoà quyện với mùi thơm cơ thể của A Tiệp, là mùi hương đặc biệt toả ra từ người cô.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Tim gã đột nhiên đập loạn cả lên, bộ phận nào đó trên người cũng không nghe lời bắt đầu nóng bừng. . .

Chết tiệt! Gã nguyền rủa một tiếng, xoay người sang chỗ khác đối mặt với bức tường, không muốn để A Tiệp phát hiện bộ dạng lúng túng của mình.

Lâu lắm không gần phụ nữ. Nhất định là như vậy. Gã nghĩ tới biện pháp. . . Hay là nên tìm một cô bạn gái đi thôi. . .

Phàn Đức Phong nhe răng trợn mắt đấu tranh với thân thể của mình, không có dư thừa tâm tư chú ý tới Lục Vịnh Tiệp.

Nếu như gã ngẩng đầu liếc mắt một cái, sẽ thấy trên mặt A Tiệp là bộ dạng thê lương đến phát khóc. . .

Đó là bộ dạng A Tiệp chưa từng để gã trông thấy qua. . .

—————-

Phàn Đức Phong đi vào văn phòng.

Từ quần áo tác phong của gã rất khó nhìn ra giá trị con người — bộ quần áo công trường dính đầy bụi đất, đội mũ bảo hiểm, trên cổ vắt ngang một chiếc khăn mặt ướt đẫm, chân mang đôi giày leo núi chịu lực ma sát, chống mòn, chống trượt mà gã yêu thích nhất

Nhìn bộ dạng gã như vậy, hẳn là vừa đi thị sát quá công trình về

Nhân viên lễ tân ngày đầu tiên đi làm còn tưởng lầm gã là công nhân đuổi gã ra ngoài, có điều bây giờ đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm như vậy rồi! !

“Chào anh Phàn!”

“Chào!”

Đương khi nhếch môi cười, khuôn mặt ngăm đen đàn ông mười phần trở nên cực kì mê người. Thân cao 1,9m, vồng ngực rắn chắc cường tráng, thêm cơ bắp săn chắc dưới ống tay áo xắn lên, Phàn Đức Phong toàn thân trên dưới tản ra pheromone nam tính hết sức mãnh liệt.

(*những chất được sử dụng như một tín hiệu hoá học giữa những cá thể cùng loài, có nhiều chức năng, trong đó có thể gây ra sự hấp dẫn với cá thể khác giới.)

Thấy một giọt mồ hôi nóng hổi từ gương mặt gã dọc theo cần cổ chảy xuống, chui vào lồng ngực cường tráng trên cơ thể đàn ông của gã, cô nàng tiếp tân mặt đỏ hồng.

“A Tiệp đâu? Tới chưa vậy?”

Ngắm anh Phàn ngố cả người, nhân viên lễ tân ngây ra vài giây mới nghe ra Phàn Đức Phong nói cái gì.

“Hơ. . . Hơ! Chị Lục nói xin phép nghỉ vài ngày.”

“Xin nghỉ?” Phàn Đức Phong cau lại đôi mày rậm.

A Tiệp chưa bao giờ xin nghỉ. Không, cho dù có xin nghỉ, hẳn là cũng sẽ báo trước với gã mới đúng.

Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

“Cô ấy có nói vì sao xin nghỉ không?”

“Không, không có.”

Không có cách nào tìm được đáp án thoả mãn từ nhân viên lễ tân, Phàn Đức Phong lấy ra điện thoại di động, nhấn phím gọi tắt số 1– đó là dãy số gã thường gọi nhất.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Điện thoại di động phát ra giọng nói thu âm của nhân viên tổng đài khiến đôi mày gã càng nhăn tít hơn.

Tìm không được A Tiệp, khiến gã cực kì phiền muộn.

Gã bước đi quay về phòng làm việc của mình. Phòng làm việc của hai người thông nhau, chính giữa chỉ ngăn bằng tấm vách cao cỡ mặt bàn. Đó để tiện cho hai người bọn họ tùy thời quay đầu lại có thể cùng đối phương nói chuyện.

Không gian riêng?

Đó là thứ bọn họ không cần đến nhất.

Phàn Đức Phong trừng mắt nhìn chiếc ghế da trống không sát vách, trong ngực cảm thấy rất khó chịu.

A Tiệp vì sao xin nghỉ?

Lẽ nào. . . Có liên quan tới chuyện ngày hôm qua?

Không không không, hẳn là không phải chứ. Bọn họ đã thống nhất là tiếp tục làm bằng hữu không phải sao?

Cực kì tin tưởng A Tiệp là một người nói được thì làm được, lại thêm nhiều năm kinh nghiệm là bạn bè với nhau, chắc chắn A Tiệp là nữ trung hào kiệt nói lời giữ lời, Phàn Đức Phong nhanh chóng gạt bỏ cái lý do kia.

Lại lôi điện thoại ra gọi số vừa rồi, cũng không ai nghe máy.

Cả thời gian còn lại của buổi sáng, gã tựa như bị bùa mê, vẫn lặp đi lặp lại động tác đó.

Chính gã cũng không chút cảm giác được không bình thường.

Gã cần phải tìm được A Tiệp, không nghe giọng nói của cô, cả người gã đều không yên được.

Tới buổi chiều, điện thoại của cô cuối cùng có người tiếp.

“Alô! Lục Vịnh Tiệp.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nam tính quen thuộc, Phàn Đức Phong nắm chặt điện thoại, nhìn nó thở gấp.

“A Tiệp? Chết tiệt, em chạy đi đâu vậy hả? Điện thoại cũng không mở lên.”

“Hơ! Ha ha. . . Không có gì! Trong nhà có chút chuyện, cho nên em về nhà một chuyến thôi!”

“Có việc? Có chuyện gì?”

“Không có gì quan trọng lắm.”

“Vậy em nhanh một chút trở về!” Chính gã cũng không phát hiện, giọng điệu của mình vô cùng cấp thiết.

“Có lẽ em không thể quay về mau được.”

“Em nói cái gì? !”

“Em muốn tranh thủ nghỉ vài ngày, lên Đài Bắc tìm A Ngạn chơi.”

“Nghỉ ngơi? ! Vậy công tác tính sao bây giờ? Em lại bỏ anh đi tìm A Ngạn? Quá không công bằng nha? !” Phàn Đức Phong quát.

“Hắc hắc. . . Khó có được lúc em thả lỏng một chút mà! Gần đây cũng không có case gì rắc rối. Anh để em nghỉ phép đi.”

A Tiệp nói kỳ thực không sai. Trong ấn tượng của gã, cô chưa từng xin nghỉ phép, yêu cầu như vậy cũng không thể nói là quá phận, đừng nói cô là một trong hai cổ đông chính, cô cũng giống như công nhân có quyền được nghỉ ngơi.

Vì vậy Phàn Đức Phong tuy rằng trong bụng có ngàn vạn lần không muốn, cho dù mình tâm không cam tình không nguyện cũng phải nghiến răng nói:

“Vậy rốt cuộc lúc nào em trở về?”

“Không biết. Một tuần, hai tuần, tuỳ tâm trạng thế nào.”

“Cái gì? ! Một, hai tuần? !” Phàn Đức Phong rống lên. “Không được!”

“Cứ như vậy ha! Em ra Đài Bắc sẽ ở tại khách sạn XX, có việc call em. Bye!”

Ngược lại với sự phẫn nộ của gã, đầu dây bên kia giọng nói A Tiệp nhẹ nhàng lại thoải mái, càng khiến Phàn Đức Phong phun máu chính là, cô cứ vô tư như thế cúp điện thoại.

“A Tiệp? A Tiệp! Alô !”

Phàn Đức Phong đập mạnh điện thoại lên trên bàn, trong miệng liên tiếp phun ra những câu thô tục.

Này thì toàn bộ công việc, hết thảy đều rơi xuống đầu gã rồi.

Người này sao tùy hứng vậy chứ, gã với cô làm bằng hữu nhiều năm như vậy, sao bây giờ mới phát hiện vậy ta?

Nhưng mà, khiến tâm tình gã không ổn, đến tột cùng đơn thuần chỉ liên quan tới công việc hay vẫn là chuyện khác, gã không hề suy nghĩ. Trước mắt một đống công tác đang chờ gã đi làm. . . Hơn nữa lượng công việc của A Tiệp. . . Mẹ nó! Thực sự là chỉnh chết người ta mà!

—————

Lục Vịnh Tiệp cúp điện thoại, hai tay lại nhè nhẹ run, may là chỉ dùng điện thoại để nói chuyện, thông qua điện thoại, gã sẽ không thấy được biểu cảm của cô.

Chỉ có giọng nói, thì cho dù rơi lệ, đối phương cũng sẽ không thấy. . .

Hiện tại cô hoàn toàn không có biện pháp đi làm, đối mặt với A Đức.

Cô không có cách nào, xem như là. . . chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, xem như cô vẫn là Lục Vịnh Tiệp ngày xưa, xem như cô vẫn là bạn bè thân thiết nhất của gã.

Cô cần tạm thời trốn chạy đi chữa thương.

Đúng vậy, tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý, tuy rằng bình thường cô luôn luôn biểu hiện rằng mình rất dũng cảm, thế nhưng cô cũng sẽ bị tổn thương, giống như hết thảy những cô gái khác. . .

Từ khẩu khí nói chuyện của A Đức, gã nhất định không cảm giác được sự khác thường của cô đâu! Cô cảm thấy vừa yên tâm, lại vừa muốn cười khổ.

Ai bảo cô cứ khăng khăng một mực đi thích một gã ngốc như vậy chứ?

Ngu ngốc. . . A Đức ngu ngốc kia. . .

—————

A Tiệp không ở đây, hại gã ôm đồm thêm phần công việc của một người, thời gian tan tầm cũng muộn hơn so với bình thường rất nhiều.

Về đến nhà đã sắp nửa đêm, Phàn Đức Phong đã đói bụng tới mức bao tử sôi ùng ục réo loạn cả lên.

“A Tiệp chết tiệp! Đi chơi một mình không để ý đến chết sống của bạn bè!” Gã nguyền rủa một tiếng, ôm lấy bao tử quắt queo xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua ba hộp cơm.

Chắc phải tìm một cô mà hẹn hò thôi.

Mang theo cơm hợp về nhà, một mình đứng trong thang máy lạnh lẽo cô đơn, Phàn Đức Phong không khỏi nảy ra câu cảm thán như vậy.

Nếu như có bà xã, gã sẽ không cần thường xuyên ăn cơm hộp ngoài đường, sau một ngày công tác khổ cực về nhà, chờ đợi gã sẽ là cơm dẻo canh nóng. . . Thật là tốt nha!

Tưởng tượng chung quy vẫn là mơ tưởng, thực tế những mảnh tình vắt vai mấy năm qua của gã, không có một ai chống đỡ quá ba tháng.

Thực sự là kỳ quái! Tự nhận là điều kiện không kém, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ tráng kiện, bề ngoài thì. . . Tuy rằng đã từng có vài cô bạn gái nói gã quá cơ bắp nên có vẻ hơi dọa người, nhưng hẳn là cũng có người thấy gã như vậy gọi là có phong vị đàn ông đấy chứ. . .

Những cô mà gã tìm cũng đều là những cô gái bề ngoài ôn nhu dịu dàng, quan tâm chăm sóc động lòng người, theo lý thuyết hẳn là rất hợp chứ nhỉ! Ấy thế lại cứ không bệnh mà chết yểu.

Không biết vì sao, mỗi lần như vậy gã đều là người bị đá.

Tâm hồn của anh căn bản không đặt trên người em. . .

Em không có cách nào tiến vào thế giới của anh. . .

Chúng ta không thích hợp. . .

Ở trong lòng của anh, rốt cuộc là bạn bè quan trọng, hay là em quan trọng. . .

Thực sự là gặp quỷ! Mỗi một cô nàng nói ra lý do chia tay với gã, đều giống nhau như đúc.

Ting! Thang máy tới tầng nhà gã, trong giây phút cánh cửa mở rộng, gã đột nhiên nghĩ đến –

Chờ một chút! Cũng không phải lần nào cũng bị đá.

Với A Tiệp mà nói, hẳn là chia tay trong hòa bình – nếu như, với A Tiệp vẫn tính là hẹn hò . . Kỳ thực thì một chút cảm giác hẹn hò gã cũng không có.

Ha ha. . . May mắn!

Gã thấy may mắn là bởi vì — A Tiệp luôn luôn ở bên gã khi gã bị thất tình, cùng gã uống rượu, nghe gã kể khổ.

Thất tình lần này (? ), là không phiền A Tiệp an ủi ( cũng không cần nhỉ).

Bởi vì gã biết A Tiệp vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh gã, bọn họ sẽ không xa nhau, tự nhiên cũng sẽ không có chia lìa đau đớn. Tất cả chỉ là trở lại làm bằng hữu, tìm về cảm giảc thoải mái tự tại.

Gã chớp mắt tiêu diệt hai hộp cơm, đương lúc mở hộp thứ ba ra, đột nhiên cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến mức khó chịu, vì vậy mở TV, tự động chuyển sang kênh thể thao.

Bingo! Là trận cầu ngày đó gã cùng A Tiệp xem bây giờ đang phát lại.

“Anh đã nói trái cầu kia ra ngoài rồi mà!”

Nhìn động tác phát lại một lần nữa trên màn ảnh, Phàn Đức Phong reo lên.

Quay đầu, trống không.

Đúng rồi, A Tiệp không có ở nhà.

Có cảm giác mất mác kì quái. . .

A Tiệp có ở đây thì tốt rồi, nếu như có cô, gã muốn nói cho cô biết, trái cầu ngày đó bọn họ hai người tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai, chắc chắn là ra ngoài, tức là gã đúng rồi! Gã thắng. . .

Thế nhưng, A Tiệp không có. . . Đáng tiếc, A Tiệp không ở đây. . .

Đột nhiên lại mất cảm giác thèm ăn, điều này với gã mà nói, là hiện tượng rất ít khi gặp. Mở hộp cơm không muốn ăn ra, cứ như thế đặt lên bàn.

Gã nhìn trận bóng, trên sân cỏ là một tay ném bóng cao gầy người Nhật, tấm lưng kia cực kỳ giống A Tiệp. . .

Gã nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy A Tiệp.

Đội mũ lưỡi trai, đầu ngẩng cao, bộ dạng cao ngạo lại khó ưa, nghênh ngang đi vào phòng nghỉ của đội bóng chày tràn ngập mùi hôi thúi của bọn con trai.

Gã mỉm cười.

Trời ơi! Gã thực sự rất nhớ cô.

Gã không biết mình sẽ nhớ cô đến như vậy, cùng lắm mới chỉ một ngày không gặp mặt mà thôi. . .

“A Tiệp chết tiệt! Nhanh một chút cút trở về cho anh!”

Quay mặt vào khoảng không trống trải, gã rống to.

—————–

Hai tuần sau.

Lục Vịnh Tiệp ngồi ở vị trí sát cửa trên máy bay, nhìn đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ, cảnh vật thu nhỏ đang dần dần phóng đại. Sắp hạ cánh rồi, cô cảm giác được áp lực trên màng tai từ từ tăng dần. . .

Hai tuần trôi qua, cô lại trở về nơi này.

Thế nhưng trong hai tuần đó, lòng của cô tựa hồ chưa từng rời khỏi.

Tình yêu vì sao lại dằn vặt người ta như thế chứ? Cô nghĩ tới cô em họ Mẫn Huyên đối với A Ngạn, A Ngạn đối với cô, còn có cô với A Đức. . .

Nếu như chiều mũi tên có thể đảo lại, thì sẽ tốt đẹp bíêt bao nhiêu?

Nhưng mà, đây lại cứ là chuyện không có khả năng.

Nếu như có thể khống chế được, cũng sẽ không khiến nhiều người thống khổ như vậy. . .

Chí ít, cô mong A Ngạn bọn họ sẽ có kết cục tốt. Từ thái độ của A Ngạn, cô có thể cảm nhận được, hắn đối với Mẫn Huyên cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình.

Nếu như là vậy thì tốt quá! Nếu A Ngạn có thể thoát ra khỏi sự mê muội đối với cô, một lần nữa yêu thương một người, như vậy có phải là cô cũng sẽ làm được?

Một ngày nào đó, có phải là cô cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình?

Chỉ là. . .

Vì sao ý niệm này trong đầu không thể khiến cô vui vẻ hơn?

Niềm hạnh phúc kia nếu như không có sự tồn tại gã, thì còn có ý nghĩa gì?

Chắc là do bây giờ còn chưa tìm ra cách, sau này có lẽ sẽ làm được thôi!

Cô tự động viên chính mình.

Máy bay hạ cánh, đi ra cabin, cô không có hành lý gì nhiều, toàn bộ đều nhét trong ba lô của cô, cho nên không cần chờ hành lý gửi vận chuyển đến, trực tiếp ra sân bay.

“A Tiệp!”

Giọng nói quen thuộc khiến cô cả người đều ngây dại.

Nháy mắt mấy cái, dù sao một người cao lớn cường tráng như một ngọn núi nhỏ thế kia, rất khó là ảo ảnh nha. . .

“Đáng ghét! Em cứ vậy mà biến mất hai tuần liền!”

Cô bị mắng, thế nhưng sau một giây đồng hồ, lại bị một đôi bàn tay có thể đè ép cô ôm lấy gắt gao.

“Anh. . . Sao anh lại ở chỗ này?”

Cô nhớ rõ ràng cô không hề nói với gã mình ngồi chuyến nào về, chính cô cũng là tới sân bay mới chọn đại một chuyến.

“Anh chờ em một ngày rồi! Nhắc cái này anh lại phải mắng em mới được, chỉ nói ngày hôm nay trở về, cũng không thèm báo mấy giờ hết!”

Gã ở chỗ này chờ cô? Một ngày? Từ chuyến bay sớm nhất đến bây giờ,… ít nhất … cũng phải mười mấy giờ. . .

Bị ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn đăm đăm có chút xấu hổ, Phàn Đức Phong làm bộ khụ một chút.

Chính gã cũng rất khó giải thích hành vi của mình, cứ nghĩ tới lần “Bỏ trốn” này của A Tiệp lại khiến gã rất không an tâm, gã mới thình lình phát hiện, A Tiệp đối với gã mà nói, căn bản là một bộ phân không thể thiếu trong sinh mạng mình.

Thiếu cô, gã thấy toàn thân đều khó chịu.

“Khụ, không có biện pháp, hình như chưa bao giờ lâu như vậy anh không được gặp em, ngoại trừ lúc tham gia quân ngũ, không, sai rồi, hồi đi quân ngũ anh cũng trở về mỗi tuần.”

Trái tim đã sắp héo rũ chết đi, phảng phất như trong chốc lát lại tràn ngập sinh khí, Lục Vịnh Tiệp cắn chặt hàm răng, mới có thể ức chế sự cảm động tràn ứa. . .

Chưa từng khóc, thế mà sao lúc này đôi mắt lại nóng lên, thật chua xót. . .

A Đức quan tâm cô.

Cô không có ở đây, A Đức sẽ nhớ cô.

Cô. . . cô thực sự rất vui vẻ. . .

Như vậy được rồi, tạm thời. . . cứ như vậy là đủ rồi!

“A Đức! Em cũng rất nhớ anh!” Cô nhảy bổ vào người gã, giống con gấu koala bám lấy gã, thiếu chút nữa khiến gã té lăn ra mặt đất.

Phàn Đức Phong phải lui ra phía sau hai bước, mới có thể hóa giải lực của A Tiệp, đồng thời vững vàng ôm lấy cô.

Hai người trưởng thành ở nơi công cộng thế mà phô ra những “động tác” kỳ lạ, khiến người qua đường ghé mắt chú ý. Thế nhưng, Phàn Đức Phong một chút cũng không thèm để tâm. A Tiệp không nhẹ, thế nhưng gã cũng không để ý.

Gã chỉ biết là A Tiệp đã trở về.

Cuối cùng cô cũng đã trở về!
Bình Luận (0)
Comment