Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 24

Nghe Lạc Chỉ nói xong, Thịnh Hoài Nam mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô.

Cậu không hiểu đâu. – Lạc Chỉ thở dài. Thứ gọi là lãng mạn, thường chỉ có người ngoài cuộc mới trông thấy mà thôi.

Đó là một cuộc gặp lãng mạn trong thời thơ ấu của Thịnh Hoài Nam. Một cô bé con trầm lặng, một người về sau không còn gặp lại nữa.

Nhưng với Lạc Chỉ thì không phải thế. Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của cô và anh. Cô mãi mãi là nhân vật trong câu chuyện lãng mạn nhưng không có duyên phận đó.

Cô gánh chịu tất cả những gì mang tên “Về sau“.

Vì sau này cô biết được, hôm đó trên danh nghĩa là mẹ đi dự lễ cưới của con trai lãnh đạo phân xưởng, nhưng trên thực tế là mang theo rượu Mao Đài cùng một bộ sách bách khoa toàn thư thiếu nhi, đi xin bố của Thịnh Hoài Nam giúp mẹ cô đòi tiền tử nạn của bố.

Vì sau này, khi cô nhìn mẹ chào mẹ của Thịnh Hoài Nam, trong mắt người phụ nữ kia có sự khinh miệt không hề che giấu.

Vì sau này, cô vẫn còn nhớ ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên lưng anh, thứ ánh sáng khiến đôi mắt cô đau nhói.

Khi đó, cô lạc lõng ngồi một mình nơi bậc thang, dường như vẫn có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay của mẹ. Lạc Chỉ ngẩng đầu trông lên cao. Bầu trời xanh biêng biếc, những áng mây xếp chồng chất như vảy cá, trôi mãi về tận phương xa. Cô nhìn rồi lại nhìn, bỗng dưng rất muốn nói với mẹ, mẹ ơi, tiền đó chúng ta không lấy nữa có được không?

Không lấy tiền. Là tự chúng ta không cần, chứ không phải là vì họ không cho.

Nếu như thế, cô sẽ không cần phải khóc.

Ngẩng mãi đến khi mỏi cổ, bỗng nhiên bầu trời trước mắt bị một gương mặt che khuất.

Cậu bé con ấy nở nụ cười sáng như ánh dương, vui vẻ hỏi cô, “Cậu tên gì? Mình là Thịnh Hoài Nam. “Nam” trong “phương Nam“. Mẹ mình là người miền Nam, nhưng mình là con trai phương Bắc đấy nhé. Ai cũng nói tên mình rất hay.”

Cô chưa kịp trả lời, cậu ấy đã nói tiếp, “Sao lại ngồi đây một mình? Đám con gái đang chơi ở kia kìa, cậu cũng qua chơi đi.”

Sau đó cậu ấy nói, “Phụng thiên thừa vận, trẫm muốn cưới nàng.”

Lớn lên rồi Lạc Chỉ mới hiểu, giao tiếp là một việc rất quan trọng, những câu nói có duyên có thể lấp đầy khoảng trống giữa người với người, khiến những mối quan hệ bớt phần lạnh nhạt.

Suốt thời thơ ấu trống vắng, cũng vì chút “bớt phần lạnh nhạt” ấy mà cô dám làm trái lời mẹ dặn, gan dạ đối đầu với nắm đấm của lũ con trai. Mình cũng có thể giơ nắm đấm, hùng hùng hổ hổ, giao mọi thứ sau lưng cho người bạn không hề quen biết. Cảm giác đó giống như được trở thành diễn viên điện ảnh, làm lộ ra một khoảng trời sáng bừng trong quãng thời gian dài phủ đầy mây đen của cô.

Cậu ấy nói, “Cậu giỏi thế, đánh còn mạnh hơn con trai.”

Cậu ấy nói, “Đừng sợ, nhớ đừng nói là cậu đẩy nó.” Cậu ấy nói, “Lúc nãy cô dâu chú rể đã làm một chuyện, chúng mình cũng phải làm, thế mới tính là đã cưới nhau.”

Cậu ấy nói, “Đừng quên mình nhé. Mình ra chỗ chú Trịnh một lát, lúc nữa quay lại tìm cậu.”

Có câu hát thế nào nhỉ? Một thoáng người lung linh tỏa sáng, là một đời mê muội của em.

Mẹ Lạc Chỉ không tặng được quà. Cái phương pháp vụng về này vốn chẳng có khả năng thành công. Một tay mẹ xách túi quà nặng, một tay vội vã dắt Lạc Chỉ đi. Suốt đường Lạc Chỉ không thể yên lòng, ngập ngừng mãi mới nức nở nói, “Mẹ ơi, chúng ta đợi lễ cưới kết thúc rồi hãy đi được không? Con sợ cậu ấy không tìm được con.”

“Cậu ấy tên là Thịnh Hoài Nam.”

Mẹ nhìn cô, trong đôi mắt như có sóng cuộn.

“À, con trai nhà họ.” Mẹ cười, nụ cười buồn đến vô hạn.

Sau đó mẹ dắt tay cô kiên quyết bỏ đi.

Hôm sau mẹ lại đưa cô đến một khu nhà lớn. Mẹ vào trong, gửi cô cho bà văn thư già. Cô ngây thơ hỏi bà, “Bà có biết một bạn nam tên Thịnh Hoài Nam không? Cậu ấy đẹp lắm, rất nhiều người biết cậu ấy.” Bà cụ nhìn cô trả lời, “Biết. Bảo mẹ cháu đưa cháu đến nhà trẻ này là sẽ gặp được cậu ấy.”

Cô ngốc nghếch tin là thật, chạy vội vào trong nói với mẹ, đúng lúc thấy mẹ đang khóc lóc cầu xin một người phụ nữ. Cô đã gặp người đó rồi. Đó là mẹ của Thịnh Hoài Nam.

Lạc Chỉ chẳng nghe thấy họ nói gì. Cô lén bỏ ra ngoài, không nhắc đến chuyện nhà trẻ nữa. Cô cũng chẳng bao giờ nhắc đến ba chữ “Thịnh Hoài Nam“. Đó là con trai nhà họ. Mẹ nghe nói đến nhà họ, sẽ giận đến run người.

Nhưng cho dù không hề xuất hiện, bóng dáng người ấy vẫn đan xen vào mười một năm thanh xuân của Lạc Chỉ.

Chỉ là, mười một năm này đã chẳng còn hơi ấm của thuở đầu gặp gỡ. Anh trở thành một thước đo của nỗi hận, trở thành lối tắt duy nhất giúp cô trả lại sự uất ức của mẹ năm xưa.

Bốn năm sau đó, anh xuất hiện, vùi tình cảm của cô vào đất bụi, làm nở ra một đóa hoa bé nhỏ.

Tất cả những điều này đều là chuyện về sau. Nhưng anh lại không hề biết về sau thế nào.

Thịnh Hoài Nam quơ tay, kéo cô trở về với hiện thực. Lúc này đồ ăn đã được dọn lên.

Anh chỉ vào bàn, “May mà mấy món này không có thịt mỡ. Mấy miếng thịt mỡ kia lát nữa mình sẽ để vào thanh ngang dưới gầm ghế. Cậu thấy sao?”

Anh tỏ ra rất vui vẻ vì sự trùng hợp giữa họ.

Còn cô là cố ý. Từ đầu đến cuối đều là cố ý. Người đặt thịt mỡ lên thanh ngang dưới gầm ghế là anh. Ngày trước khi lễ cưới vừa bắt đầu không lâu, ở bàn cơm, mẹ anh đang mải khoe những câu chuyện về cậu con trai bướng bỉnh, còn cô đang ngồi ngay tại bàn bên cạnh.

Làm sao cô dám vứt thịt đi? Cho đến giờ, khi ăn hai món đáng ghét là hành và thịt mỡ, cô chẳng bao giờ nhai, luôn cố gắng nuốt xuống như nuốt thuốc.

Cô nhìn anh qua kẽ hở giữa những sợi mì, cúi thấp đầu, một giọt nước mắt bỗng rơi vào trong bát.

“Có điều, thật cảm ơn cậu.”

Thịnh Hoài Nam ngạc nhiên vì câu cảm ơn không đầu không cuối của cô.

“Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn đã mời mình ăn.”

Cảm ơn cậu đã nhớ kỹ như thế, để mình biết rằng lễ cưới nho nhỏ giữa chúng ta năm đó không phải một giấc mơ.

Lúc ra khỏi quán cà phê đã là một giờ chiều. Vốn đã bước đi, anh lại chợt quay đầu, lén đặt hai miếng thịt mỡ lên thang ngang dưới gầm ghế, sau đó rất tự nhiên kéo tay cô chạy vội ra khỏi cửa tiệm.

Lạc Chỉ đang đỏ bừng mặt, chợt trông thấy Trương Minh Thụy đang bước ra từ nhà ăn số ba.

Trương Minh Thụy cũng nhìn thấy họ, không bắt chuyện cũng không cười, chỉ ngoảnh nhìn tấm kính trên cửa, một lát sau thì đi vào.

Cô quay đầu nhìn Thịnh Hoài Nam đang đi bên cạnh. Tay phải của anh có đôi lần không cẩn thận chạm vào tay trái cô. Lạc Chỉ bỗng dưng hoảng hốt, vội đút tay trái vào túi áo.

Lúc anh đưa cô về ký túc, cô bước đi rất kiên quyết, không hề có sự lưu luyến trước kia.

Từ trước khi xóa bỏ xích mích đến sau khi gặp lại đã có bước tiến triển lớn đến vậy, nhưng lần này Lạc Chỉ chẳng thấy có mấy cảm giác thành tựu. Cô thậm chí còn cảm thấy buồn.

Cô quả thật đã dùng hết tâm sức để bịa ra những điều trùng hợp, đổi được sự hứng thú của Thịnh Hoài Nam. Ở cổng ký túc, lần thứ hai anh nói với cô, “Thời cấp Ba không quen biết cậu, thật là đáng tiếc.”

Lần này Lạc Chỉ thấy được sự chân thành rõ nét trong nụ cười của anh.

“Ừ, mình cũng thấy đáng tiếc.” Cô trả lời.

Anh cười, coi đó là câu đáp khách sáo của cô. Nhưng anh mãi mãi sẽ không biết được, trong suốt buổi nói chuyện hôm nay, đó là câu duy nhất cô nói thật. Cô tạo ra một vở kịch, nhưng chính mình lại không thể nhập tâm vào vai diễn. Điều khiến Lạc Chỉ thấy tiếc nuối nhất, đó là cô đã bỏ lỡ mắt niềm ngạc nhiên đầy vui sướng của Thịnh Hoài Nam khi nhận ra bao sự trùng hợp trong câu chuyện. Bởi vì cô đã biết trước, biết trước tất cả rồi.

Nếu đây không phải một màn kịch được sắp đặt, nếu cô thực sự tình cờ quen biết Thịnh Hoài Nam ở trường đại học, rồi tình cờ nghe được câu chuyện “Phụng thiên thừa vận”, thì nhất định sẽ mừng rỡ mà nhảy dựng lên, nói, “Hóa ra, hóa ra chính là cậu. Bái kiến hoàng đế bệ hạ. Ngài đã diệt hết phản tặc chưa?”

Như thế ắt hẳn sẽ vui lắm. Niềm vui đến từ sâu trong tim, không cần có chút giả dối nào. Chứ không phải như bây giờ, ngồi trong ký túc, cẩn thận tính toán xem biểu hiện của mình rốt cuộc có thể khiến anh động lòng hay không.

Cô không hợp làm người theo đuổi. Cô đố kị với anh suốt mười một năm, hèn mọn mà dõi theo anh suốt bốn năm, nhưng chưa từng nghĩ rằng bản chất quan trọng nhất nằm sâu bên trong cô lại là sự kiêu ngạo.

Cô kiêu ngạo. Từ chuyện gia đình đến việc học hành cho đến chuyện tình cảm, cô luôn bị giằng xé, bước đi nào cũng được tính toán dựa theo sự kiêu ngạo của bản thân, để có thể đi mà luôn ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.

Nhưng có lẽ điều đó chỉ là bởi anh luôn ở phía trước cô mà thôi.

-Hết
Bình Luận (0)
Comment