Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 35

Nghỉ liên tục ba ngay, rốt cuộc Lạc Chỉ cũng tỉnh dậy vào một buổi chiều. Mới có mấy ngày mà bên ngoài cửa sổ tuyết đã rơi trắng xoá, giống như đã một đời trồi qua.

Di động bỗng nhiên rung lên, là điện thoại của mẹ gọi đến.

“Lạc Lạc, mấy hôm nay con khoẻ chứ? Mẹ xem TV thấy Bắc Kinh đang có tuyết. Có lạnh lắm không con?”

“Không lạnh mẹ ạ.”

Thực ra Lạc Chỉ cũng không biết ngoài kia có lạnh hay không, vì cô không hề ra khỏi cửa. Trương Minh Thuỵ gửi tin nhắn hỏi cô sao lại nghỉ tiết Pháp luật, cô đùa anh là mình bệnh sắp chết rồi, ai ngờ anh lại nói muốn đến ký túc thăm, khiến cô phải từ chối mãi mới được. Buổi tối anh lại gọi tới bảo rằng vừa mới đi mua cháo ở Gia Hoà Nhất Phẩm, đã mang đến dưới ký túc rồi. Lạc Chỉ càng hoảng sợ, chỉ có thể nhờ Bách Lệ giúp, kết quả là Bách Lệ sau khi xuống lầu nhận đồ xong lúc nào cũng nhìn cô cười tinh quái, còn tra hỏi đủ điều linh tinh.

Mấy ngày nay đã trôi qua như vậy.

“Giọng con sao thế? Sao thấy nghẹn nghẹn? Bị cúm à?”

“Hơi hơi thôi ạ. Không nghiêm trọng gì đâu. Con không bị sốt, chỉ hơi ho một chút. Mẹ yên tâm, con uống thuốc rồi.”

“Con mà chịu uống thuốc tử tế mới lạ. Chẳng trách hôm qua mẹ nằm mơ thấy con đi nhuộm tóc về bị dị ứng, miệng sưng như Châu Tinh Trì trong phim “Tuyệt đỉnh Kongfu”, Không nói năng được gì. Mẹ càng nghĩ càng thấy không ổm nên gọi điện hỏi xem con có khoẻ không, quả nhiên là con bị bệnh.”

“Mẫu tử liền tâm*” Lạc Chỉ cười vui vẻ, không ngờ âm thanh phát ra từ cổ họng khó nghe như tiếng viẹt kêu, “Mẹ cứ nhớ con quá nên hay mơ vớ vẩn. Đừng mê tín, mấy cái đó không đáng tin đâu. Nhưng con thà rằng bị rưng miệng con hơn, đỡ phải nói chuyện.”

(*Mẫu tử liền tâm: Giữa mẹ và con luôn có sự kết nối về tâm hồn.)

“Còn sao thế?”

“Không, cổ họng con đau thôi.”

“Dạy hai đứa trẻ kia mệt lắm đúng không?”

“Không mệt, chỉ là dỗ trẻ con thôi mà. Đơn giản lắm. Hai đứa nhóc cũng hiểu chuyện.”

Cô xin nghỉ ốm với Chu Nhan, đối phương còn dặn tài xế mang cho cô tổ yến và a giao đứng trọng bình giữ nhiệt.

“Sao lại không mệt được, con đừng nói dối mẹ.”

Lạc Chỉ đợt nhiên rất muốn ho, phải vội vã ngậm miệng lại, không tranh luận nữa.

“Có một đồng nghiệp của mẹ, chính là cô Phó mà con gặp trong kỳ nghỉ ấy, cô ấy nhờ người tìm việc cho con trai ở khách sạn, sắp phải đưa cậu ấy đi Bắc Kinh. Mẹ nhận tiệp nhờ cô ấy mang giúp con ít đồ ăn, cả một chiếc áo gile len nữa, con có hể mặc lúc ở trong phòng. Định bảo con đến ga tàu đón cô ấy rồi đưa họ đến chỗ tàu điện ngầm, tiện thể đem đồ về luôn. Nhưng con ốm nặng thế này thì hay là thôi vậy.”

“Không sao đâu, mẹ nói số tàu với thời gian cho con đi. Gửi tin nhắn ấy kẻo con quên mất. Mẹ đi làm có tốt không?”Trước kia mẹ đứng quầy, năm ngoái khám sức khoẻ phát hiện ra có chứng giãn tĩnh mạch nhẹ, được người khác giới thiệu đến nấu cơm ở nhà ăn của xưởng đúc nhựa. Lạc Chỉ nghe mẹ kể những tranh cãi, thị phi của người khác lúc đi ăn, thỉnh thoảng cũng bình luận vài câu, đôi khi khuyên nhủ, đôi lúc lại đùa giỡn một chút.

Nhắc đến việc cơ quan, mẹ nói rất nhiều, mãi sau mới cúp máy.

Lạc Chỉ nhớ kỹ, lúc năm tuổi, mẹ dẫn theo cô đi khắp nơi kêu oan, bị doạ nạt vẫn kiên cường, sự kiên cường đó mạnh mẽ đến mức khiến người khác yên lòng. Thời gian thắm thoắt đưa, cô trưởng thành, mẹ cũng đã già, bắt đầu liên túc nói những chuyện vụn vặt qua điện thoại với cô. Cô biết mẹ rất cô đơn. một người đàn bà hơn bốn mười tuổi, không có người để bầu bạn nói chuyện hàng ngày, cũng chẳng có chồng bên cạnh, sao mà không thấy quạnh hiu được.

Lạc Chỉ có phải đối mặt với nhiều phiền não đến đâu đi nữa thì vẫn còn có tương lai để trông chờ. Nỗi cô đơn của cô phần nhiều đến từ sự kiêu ngạo và cố chấp. Cô có thể điều chỉnh tâm trạng để thoát khỏi cô đơn, cũng có thể mong đợi tương lai sẽ có một ai đó đến giải thoát giúp cô. Nhưng nỗi cô đơn của mẹ thì sẽ luôn tồn tại. Vào thời điểm đã đi đến nửa bên kia con dốc cuộc đời, về nhà lại phải đối mặt cới bốn bức tường vắng lặng, tình cảm đó thật sự rất đáng thương.

Những cuộc điện thoại cuối tuần ban đầu chỉ là để Lạc Chỉ báo cáo về cuộc sống hàng ngày, về sau trở thành mẹ kể chuyện sinh hoạt của mẹ, đầy đủ chi tiết như một học sinh tiểu học, việc của cô chỉ là nghe và bình luận.

Lạc Chỉ nắm chặt điện thoại, nụ cười tươi dần trở nên đắng chát.

Cô ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong. Gần đây lượng nước mắt mà cô rơi đã gấp mấy lần Giang Bách Lệ rồi.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lêm.

“Lạc Lạc, mẹ cứ nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn. Giấc mơ kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu mẹ. Con không sao chứ? Có gì cũng đùng giấu trong lòng, cứ nói với mẹ.”

Lạc Chỉ cố nén nước mắt mãi nhưng vẫn không được, cuối cùng phải lấy vạt áo lau nước mắt.

“Thật sự không có việc gì mà mẹ.”

Mẹ ơi, hoá ra trên đời thực sự có cái gọi là “mẫu tử liền tâm“.

“Chuẩn bị thi IELTS thế nào rồi?”

“Không có vấn đề gì ạ.”

“Ừ, nếu không có gì thật... thì mẹ cúp máy đây.”

“Mẹ. mẹ mới là người có việc gì đúng không?” Lạc Chỉ mỉm cười, khẽ nói.

“Mẹ nằm mơ thấy bố con.”

Lạc Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, vài chiếc lá khô còn trụ lại trên cành cây tua có lung lay mạnh nhưng vẫn không rơi xuống. Kéo dài chút hơi tàn đó đến tận bây giờ thì có ích gì?

“Mẹ.” Lạc Chỉ nghe thấy giọng mình run run, “Mẹ có hối hận vì trước kia đã cưới bố không?”

“Không.” Người ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh khi nghe câu hỏi này.

“Nhưng...”

“Mấy năm đầu nhà mình vui vẻ lắm mà. Dù sau này bố con qua đời, chúng ta phải sống khổ cức mãi mới tới được ngày hôm nay... Tất nhiên cuộc sống hiện giờ cũng không bằng người khác, nhưng mẹ vẫn nhớ rất rõ những ngày tháng tươi đẹp thuở ban đầu. Dù mẹ có hận những người kia đến đâu thì cũng không liên quan gì đến bố con. Với lại, ngày xưa không như thế thì bây giờ làm sao mẹ có con. Có lẽ cuộc đời này bố mẹ gặo nhau chính là để đón chào con đấy.”

Lạc Chỉ cầm điện thoại, nước mắt rơi không ngừng. Cô che ống nghe, không dám lên tiếng.

“Lạc Lạc, thành thật mà nói, con còn nhỏ như thế đã có thể tự kiếm sống, mẹ vừa thương vừa tự hào. Bố mẹ đều không phải người giỏi giang, cũng không tốt số, nhưng ông trời đã tặng con cho mẹ, mẹ chẳng còn gì để oán trách. Tuy nhiên vẫn có mấy lời mẹ vẫn chưa nói với con. Mẹ không mong con gánh vác cuộc sống của mẹ, con cũng không phải cẩm thấy thiếu nợ mẹ cái gì. Cuộc sống của con là của riêng con. Mẹ biệt con chắc chắc sẽ lo cho mẹ, nhưng đừng duy nghĩ quá nhiều. Có đôi lúc mẹ rất giận chính bản thân mình, cứ cố gắng dạy bảo con để con hiểu chuỵen, để con không chịu thua kém ai, cuối cùng lại dạy con đến mức khiến con hiểu chuyện quá mức, cẩn thận quá mức. Mẹ nhớ con,không chỉ đơn giản là sợ con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không phải sợ con bị ốm, mẹ chỉ nghĩ mãi, nghĩ mãi, không biết Lạc Lạc của mẹ có đang buồn không, có đang bị áp lực hay tâm sự gì không? Nhưng mẹ biết, dù con có cũng nhất định không nói với mẹ đâu.”

Cô siết chặt chiếc điện thoại, vùi đầu thật sâu vào trong gối.

Mãi mới rời khỏi giường để đến ngồi ở ghế, Lạc Chỉ lấy tay cuộn cuộn mấy lọn tóc đầy dầu sau trận ốm nặng, nhơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã giữa tháng mười hai, tuyết phủ đầy khắp mặt đất. Còn bố ngày nữa là cô phải đến đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh thi IELTS rồi. Vừa không cẩn thân một chút, mấy giọt nước mắt đã rơi xuống quyển bộ đề Cambridge, sau đó khi khô lại thìmawjt giấy cộm lên, nhăn nhúm. Lạc Chỉ nhìn chăm chú vào vệt nước mắt, chẳng hiểu sao bỗng mỉm cười, sau đó lại hơi bĩu môi.

Trận ốm này của cô chẳng qua là vì bị nghẹn một nỗi giận dữ trong lồng ngực, không giải phóng được.

Xin lỗi.

Cô nhìn vào tấm gương trên vách tường mà nói. Ba tháng ngắn ngủi kia chợt hiện lên trong đầu, sau đó tiêu tan.

Xin lỗi. Xin lỗi chính bản thân vì đã dùng những ký ức hết lòng nâng niu, trân trọng để nguỵ trang, biểu diên và lấy lòng người khác.

Bách Lệ vào phòng, đúng lúc thấy Lạc Chỉ đang cúi đầu làm bài.

“Ngoài trời đang có tuyết rơi đấy.” Bách Lệ lên tiếng.

Lạc Chỉ không trả lời.

Bách Lệ hơi ngượng nhưng vẫn nói tiếp, “Mấy ngày nữa thi IELTS?”

Lạc Chỉ vẫn không nói gì.

Bách Lệ nhìn kỹ Lạc Chỉ, phát hiện ra dưới mái tóc dài của cô bạn có một chiếc tai nghe. Cô đi tới gỡ nó cuống, vứt sang một bên, “Chị hai ơi, tuyết rơi kìa, đi xuống xem đi.”

Lạc Chỉ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một nụ cười thật tươi.

Giang Bách Lệ lùi về phía sau nửa bước. Bà cô này chắc không phải điên rồi chứ?

Cô đưa mắt nhìn, tờ giấy trên bàn Lạc Chỉ toàn là tiếng Trung.

“Tưởng cậu đang luyện nghe chứ?”

“Nghe nhạc, luyện chữ.” Lạc Chỉ giang hai tay, ôm lấy hông Bách Lệ, “Giang Bách Lệ, mình thích cậu quá đi mất.”

Thôi xong, đúng là điên thật rồi. Bách Lệ giơ tay, học theo động tác trong phim, chém nhẹ vào gáy Lạc Chỉ.

-Hết
Bình Luận (0)
Comment