Khoảnh khắc Thịnh Hoài Nam trông thấy Trịnh Văn Thuỵ xuất hiện ở cửa, trong đầu anh chợt hiện lên cảnh tượng đám bạn đùa giỡn ở căng-tin hồi cấp Ba.
Họ Thường hẹn nhau sau khi học xong sẽ đến sân chiếm chỗ chơi bóng. Tuy nhiên lần nào cũng có hai ba người hoặc ngồi lì trng phòng tự học, hoặc là mải nói chuyện phiếm với các nữ sinh đến mức quên luôn trận đấu. Vì thế có hôm Trần Vĩnh Lạc cầm đũa gõ lên chiếc bàn ở căng-tin, lớn tiếng nói, “Tất cả nghe rõ đây. Tối nay đấu tập với lớp số một, khu chiếc rổ ở phía trong cùng sân bóng. Không ai được đến muộn. Ai không đến tức là thích Trịnh Văn Thuỵ.”
Các nam sinh vốn đang nghiêm túc, nghe xong câu cuối cùng thì bò ra bàn cười ầm lên, thậm chí còn làm đổ cả một đĩa thịt kho, khiến bao nhiêu người trong cang-tin quay lại nhìn.
Nam sinh đầu tiên kêu lớn, “Cậu biến đi nhé Trần Vĩnh Lạc. Cậu mới thích Trịnh Văn Thuỵ thì có. Cả nhà cậu đều thích Trịnh Văn Thuỵ.”
Thịnh Hoài Nam hành động châm chọc một cô gái như vậy rất tồi, nhưng vẫn không thể nén cười trước bầu không khí vui vẻ. Anh chỉ cố kiềm chế sao cho tiếng cười không quá lớn, thậm chí khôg thể nảy sinh dù chỉ một chút cảm giác hộ thẹn hay tức giận vì trò đùa này.
Lúc mới nhập học chưa ai chú ý đến Trịnh Văn Thuỵ. Thành tích của cô ấy thuộc tầm trung, rất ít khi nói chuyện, quần áo bình thường, ngoại hình cũng bình thương, thậm chí có hơi xấu. Khi Thịnh Hoài Nam giúp thầy phát bài thi Vật lý trong kỳ thi đầu tiên của năm học, anh thậm chí còn nhơ ngác khi thấy cái tên xa lạ này, phải hỏi bạn ngồi bàn đầu mới được người ta chỉ cho về phía góc cửa sổ. Anh vừa đi tới, cô gái đang ngồi ăn lập tức đóng nắp hộp cơm lại, hốt hoàng ngẩng đầu, lại không cẩn thận bị sặc nên che miệng ho mãi, sau đó lảo đảo ra khỏi lớp chạy về phía nhà vệ sinh nữ.
Anh đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu, sau đó tìm một chỗ trống trên chiếc bàn chật chội rồi để ba tờ giấy thi cảu cô ấy xuống. Tờ giấy cạnh hộp cơm có một đống nát vụn ngổn ngang vừa bị sặc ra.
Đến khi anh trả xong bài thi quay về chỗ ngồi, nữ sinh kia lại đi đến chỗ anh, bối rối cười, “Xin lỗi, vừa mới bị sặc.”
“Cậu không sao là tốt rồi. Cậu có làm gì có lỗi với mình đâu.”
“Thế... cậu tìm mình... tìm mình có chuyện gì?”
“Mình...” Thịnh Hoài Nam chợt muốn bật cười, “Mình chỉ trả bài thi.”
Cận bạn ngồi bàn đầu vừa chỉ chỗ cho anh quay lại trách vui, “Này cậu kia, dù gì cậu cũng là lớp trưởng, lúc mới khia giảng hồ sơ học sinh của bọn mình đều do cậu thu xếp giúp thầy. Thế mà đến bầy giờ vẫn không thuộc hết tên các bạn trọng lớp. Trịnh Văn Thuỵ, mình cho phép cậu xử lý cậu ta đấy.”
Thịnh Hoài Nam ngại ngần cười với Trịnh Văn Thuỵ, trong đầu thầm nghĩ, cô bạn này thật giống người vô hình.
Thịnh Văn Thuỵ không giữ nụ cười lớn kỳ quặc khi nãy. Cô ta trầm xuống, im lặng quay lưng bỏ đi. Thịnh Hoài Nam ngồi ngây ra, cậu bạn bàn trên liên tục bối rối tự trách, nói mình chỉ nói đùa thôi, không ngờ cô ấy giận thật...Lúc tan học Thịnh Hoài Nam gặp Trịnh Văn Thuỵ xin lỗi, nhưng cô chỉ cúi đầu mím chặt môi. Một người có tính cách hướng nội cực đoan như vậy sẽ khiến bạn không bao giờ đoán được họ đang giận dỗi hay xấu hổ. Trên gương mặt đó không có bất cứ biểu cảm sống độnh nào, chỉ có một đôi mắt nhỏ. Thỉnh thoảng cô ấy ngẩng đầu liếc Thịnh Hoài Nam một cái, đôi mắt sáng đến mức khiến anh rùng mình.
Anh cảm thấy thật chẳng biết làm sao. Chẳng lẽ cô ấy muốn anh mổ bụng tạ tội? Thực ra đây cũng chỉ là phép lịch sự, thấy Trịnh Văn Thuỵ như vậy anh cũng mất kiến nhẫn, hơi nhún vai rồi cầm cặp đi ra cửa.
“Không phải tại cậu. Là mình sai.”
Trong giọng nói khô khốc đó dường như đè nén rất nhiều tình cảm mãnh liệt mà anh không thể hiểu hết. Âm thanh ấy chìm nghỉm giữa tiếng cười đùa ầm ĩ của mấy người bạn ở lại trực nhật, khiến anh có cảm giác không chân thật. Trong cái khoảnh khắc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt như sắp phun lửa khiến anh không thể xác định nổi rốt cuộc là mình đã được tha thứ hay chưa.
“Làm gì... làm gì mà nghiêm trong thế? Gì mà sai với không sai. Dù sao bây giờ mình cũng biết cậu rồi. Trịnh Văn Thuỵ đúng không? Chào cậu, mình là Thịnh Hoài Nam, mong được giúp đỡ. Đấy, thế này không phải là xong rồi sao? Cậu như vậy... có khi khiến mình cả đời không quên được cậu mất.”
Anh vừa cười gượng vừa đưa tay gãi gãi sau gáy, sau đó gật đầu lung tung mấy cái rồi quay lưng bỏ chạy thục mạng.
Một Thịnh Hoài Nam luôn được người kahcs khen là bình tĩnh cẩn trọng, vậy mà cũng có lúc chật vật bỏ chạy trối chết như thế.
Nếu khi đó nét kỳ quăc của cô gái này chỉ biểu hiện ở cái mĩm môi thật chặt, thì về sau sự thay đổi của cô ấy lại khiến người khác phải nghẹn lời. Cũng vì những thay đổi đó mà tên cô ấy dần thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí trở thành hình phạt nghiêm khắc nhất của Trần Vĩnh Lạc dành cho những người đến muộn và bỏ trận đấu.
Vào lúc giáo viên Ngữ văn đang hăng say giảng những vấn đề ngoài lề, cô ấy sẽ lớn tiếng nói một câu, “Cô giảng bài cho tử tế được không? Xong chưa vậy?”
Trong giờ thể dục mà mọi người đều chỉ tập qua loa đối phó, cô ấy sẽ làm những tư thế rất tiêu chuẩn, vô cùng cẩn thận nghiêm túc, thậm chí cố đến quá sức. Sau đó mọi người sẽ đứng sau cô ấy bắt chước động tác rồi cười ầm ĩ.
Thành tích của cô ấy đột nhiên tăng mạnh. Trong giờ cơm trưa cô ấy cũng vừa ăn vừa làm đề luyện tập, tay trái cầm thìa tay phải cầm bút, cầm cặht nhưu thể sợ bị người khác cướp mất.
Nghiêm túc, kỳ quặc, khó chịu. Quan trọng nhất là xấu.
Đám con trai thường bàn tán sau lưng Trịnh Văn Thuỵ. Mà có lẽ từ lâu cũng không phải là “sau lưng” nữa. Mấy cô bàn ngồi trên rất thích đến chỗ đám bạn Thịnh Hoài Nam để buôn chuyện, suốt một thời gian dài đề tài đều là tên cô ấy. Mỗi khi bọn Trần Vĩnh Lạc lấy Trịnh Văn Thuỵ ra để đùa cợt, mấy cô gái thường làm ra vẻ giật mình rồi cao giọng, “Làm gì nghiêm trọng như cạu nói? Gì cơ? Đùa à? Người ta làm gì có lỗi với cậu chứ? Ôi trời, cậu thật đáng ghét.” Lời là vậy, nhưng giọng nói của họ tràn ngập ý tán thành. Khi Trần Vĩnh Lạc thêm vào mấy câu “Cậu không thấy thế à?”, “Mình nói sai ở đâu nào?”, “Cậu xem, cậu ấy...”, ai cũng vui vẻ ra mặt.Chẳng có ai không bàn tán sau lưng người khác. Một số người tồn tại dường như chỉ để giải trí và góp phần vào sự tiến triển trong mỗi quan hệ của người khác.
Khi họ nói chuyện, Thịnh Hoài Nam cũng thỉnh thoảng cười khách sao góp vui. Đôi lúc anh cảm thấy họ đùa quá đáng, tuy nhiên cũng chỉ khéo léo chuyển đề tài chứ chưa bao giờ chỉ trích lên án họ. Một phần vì lòng tốt khiến anh thương xót cô gái kỳ quặc này, một phần là vì anh hiểu lời chỉ trích mang tính đạo đức cáo cũng không thể giúp cô ấy thoát khỏi những câu mỉa mai châm chọc mà chỉ khiến anh rơi vào tình cảnh bất lời, thậm chí còn mang đến nhiều phiền phức khó tưởng.
Điều mà Thịnh Hoài Nam muốn là tìm một các xử lý vừa khôn ngoan, vùa thoả mãn được lòng tốt của mình. Vài ba lần anh miễn cương tham dự vào cuộc nói chuyện nhàm chán của họ, chuyển chủ đề câu chuyện vì cô ấy, mãi cho đến khi nản lòng, cuối cùng chỉ đơn giản đeo tai nghe lên nghe nhạc, che đậy tất cả cảm giác áy náy.
Thỉnh thoảng anh sẽ quay lại nhìn xem cô thế nào. Trịnh Văn Thuỵ ngồi ở bên trái cửa sổ phòng học, môi mím chặt làm xương gò má nhô lên rõ rệt. Cô ấy giống như có siêu năng lực, rất hay quay phắt đầu bắt được ánh mặt Thịnh Hoài Nam, khiến anh bị doạ cho giật mình không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt đó luôn bừng bừng như có ánh lửa giận dữ, cháy thẳng về phía anh.
Cô ta ghi thù với mình sâu thế cơ à? Anh không nghĩ ta, lắc lắc đầu, vặn volume nhạc to lên rồi cúi xuống làm bài tập.
Năm lớp mười một, cô ấy đã có một vị trí ổn định trong top 5 của lớp, tuy nhiên vẫn chăm chỉ đến nối khiến người ta phát sợ, sau đó liên tục được thầy cô lấy ra làm gương. Giai đoạn chạy nước rút khi luyện thi, cô ấy thậm chí được thầy chuyển đến ngồi gần Thịnh Hoài Nam để chấn chỉnh mấy học sinh nam nghịch ngợm. Khi đó đã chẳng còn ai dám lớn tiếng bàn tán về Trịnh Văn Thuỵ. Trường bọn họ là trường trung học trọng điểm, thành tích tốt tức là có quyền. Cô ấy không còn là người vô hình nữa.
Nhưng điều Thịnh Hoài Nam nhớ rõ nhất không phải là thành tích đột ngột tăng vọt của Trịnh Văn Thuỵ, mà là vào cái hôm đầu xuân trời lạnh buốt đó, cô ấy đã mặc đồ mùa hè chạy thể dục, làm chấn động toàn trường. Giờ giải lao, bọn Trần Vĩnh Lạc cười nói Trịnh Văn Thuỵ là Phù Dung tỷ tỷ* của trường Chấn Hoa. Đang nói dở thì cô ấy đột nhiên hùng hổ xông đến từ phía sau, vung tay tát cho cậu ta một cái thật mạnh.
(*Phù Dung tỷ tỷ: xem giải thích ở
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Nhưng Trịnh Văn Thuỵ không mắng mỏ gì Trần Vĩnh Lạc. Cô ta quay đầu, quai hàm run lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Thịnh Hoài Nam đứng cách đó không xa. Anh thậm chí còn thấy rõ được ngọn lửa cháy dữ dội trong đôi mắt cô ấy.
Thịnh Hoài Nam đứng giữa đám người, cho nên anh cũng không dám căhcs liệu cô ấy chỉ nhìn một mình mình, hay là đang yên lặng lên án tất cả mọi người.
Trịnh Văn Thuỵ quay lưng bỏ đi, gót sandal đạp mạnh lên nền đất tạo ra những tiếng động lớn. Ai nấy đều ngây ngẩn, chỉ có Thịnh Hoài Nam lặng lẽ mỉm cười.Thú vị đấy. Anh nghĩ.
Anh không thể ngờ được, vào học kỳ sau của năm đầu đại học, khi sắc xuân vừa nhuộm xanh hàng liễu rủ xen hồ trong trường, anh đột nhiên nhận được điện thoại hẹn gặp của Trịnh Văn Thuỵ.
Anh tới sớm, đang hoang mang đứng đợi bên hồ thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng, “Mình thích cậu!”
Câu “Minh thích cậu” này được người nói thốt ra trong lcus quá căng thẳng và đường đột, ngữ điểu rất giống một câu đòi nợ “Trả tiền mau lên“.
Đúng vậy, suy nghĩ của anh trước giờ luôn đúng. Cô gái luôn yên lặng này thực ra chính là một ngọn núi lửa chưa phun trào.
Thịnh Hoài Nam sững sờ, mấy giây sau mới lấy lại vẻ bình tĩnh, trưng ra nụ cười khách sao pha chút thông cảm và xa cách, nói một câu “Xin lỗi“.
Nghe vậy, tia sáng trong đôi mắt cô gái vụt tắt, không nói thêm gì mà dứt khoát bỏ đi.
Thịnh Hoài Nam đứng ngơ ngẩn bên hồ một lúc. Mặt hồ gợn sóng thỉnh thoảng phản chiếu ánh mặt trời, khiến đôi mắt anh nhức nhối. Không hiểu sao anh bỗng dưng nhớ đến bầu không khí mới mẻ của lớp học khi xưa, những cái đầu nhốn nháo, chiếc bảng đen cũ ký, thầy chủ nhiện trọc đầu, đống abif thi cao ngất lung lay sắp đổ cảu cậu bàn trên, và cô bạn kiệm lời ngồi lặng lẽ trong góc nhỏ.
Những tháng năm xưa cũ vụt trôi đi trong lúc họ còn chưa kịp để tâm. Xung quanh anh có rất nhiều người thích hoài niệm, họ thường viết những đoạn nhật ký hồi tưởng về quá khứ trên blog. Chỉ có một mình anh là chưa bao giờ muốn quay đầu lại.
Mùa hè năm họ tốt nghiệp, anh đến buổi liên hoan của lớp Diệp Triển Nhan đón cô. Diệp Triển Nhan đã ngà ngà say, tựa vào vai anh mà khóc, miệng liên tục thì thào, “Quãng thời gian trước kia không trở về được nữa rồi. Thời học sinh cũng không quay lại. Tất cả đều sẽ không quay lại.”
“Hoài Nam, anh sẽ quay lại chứ?”
Anh trả lời, “Tại sao phải quay lại? Con người luôn phải tiến về phía trước mà?”
Diệp Triển Nhan cười khổ sở, “Quả nhiên là anh không hiểu được. Vì anh chẳng có điều gì tiếc nuối, cho nên anh chưa bao giờ quay lại.”
Anh chỉ cười, không nói gì thêm.
Ai cũng nghĩ anh rất hoàn hảo, không hề thiếu sót bất cứ điểm nào. Những người ngoài cuộc luôn đoán mò những lại rất tự tin vào phán đoán của bản thân.
Khi quay về ký túc xá, anh nhận được điện thoại cảu Trần Vĩnh Lạc.
Tốc độ lan truyền tin đồn nhanh vô cũng. Câu “Mình thích cậu” thẳng thắn kia đã làm một cặp đôi cũng đang ở ven hồ giật mình. Lúc đó họ đều không để ý đến cặp đôi ngồi ở ghế đá phía sau. Chàng trai ấy cũng từng là học sinh trung học Chấn Hoa, lại là bạn học cùng cấp hai của Trần Vĩnh Lạc. Cái tát của Trịnh Văn Thuỵ đã trở thành nối nhục lớn trong đời Trần Vĩnh Lạc, đối với cậu ta, việc châm biếm mỉa mai Trịnh Văn Thuỵ đã không đơn thuần là thú vui tiêu khiển nữa, mà còn liên quan đến lòng tự tôn.
“Tôi thông cảm với cậu, người anh em. Đúng là toả sáng quá cũng nguy hiểm thật.”
Thịnh Hoài Nam cười lạnh nhạt, không cho ý kiến.
Trần Vĩnh Lạc liên tục lải nhải ở đầu dây bên kia. Anh không có kiên nhẫn nghe, cố gắng chuyển chủ đề, “Ừ. Không.Làm gì có. Cậu đừng hóng hớt nữa. Thôi đi. Không nói chuyện này nữa. Gần đây cậu thế nào?”
“Nói thật nhé, có cần tôi hỏi cô ta giúp cậu không? Tôi sẽ bảo cô ta liệt kê ra từng lý do vì sao cô ta thích cậu, sau đó gửi cho cậu. Cậu cứ theo cái danh sách đó mà lần lượt sửa đổi.”
Anh biết lý do vì sao các cô gái thích mình. Được người khác yêu thích đúng là có thể chứng minh sự hấp dẫn cảu bản thân. Thế nhưng nếu đối phương chỉ thích lớp vỏ hào nhoáng bên của anh thì sao?
Anh lại nhớ tới Lạc Chỉ, nhớ tới ngày đó khi ngồi ăn cùng với nhau, họ tán gẫu từ chuyện bánh phở đến chuyện fan yêu thần tượng. Anh nói, “Thực ra cũng giống Liêu Trai thôi. Thứ ở bên ngoài chẳng qua chỉ là mặt nạ của yêu quái.”
Lạc Chỉ lắc đầu, đưa tay chạm vào lớp da trên bàn tay anh, kéo nhẹ, “Đương nhiên là không giống. Da cảu chúng ta không gỡ ra được, nên cho dù là lớp mặt nạ dối trá, đeo lâu ngày cũng sẽ thành máu thịt.”
Khi ấy anh chăm chú nhìn cô gái ngồi đối diện, lần thứ hai cảm thấy tim mình như có dòng nước ấm chảy qua.
Máu thịt... Thịnh Hoài Nam giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay ấm áp khô ráo, đường chỉ tay rõ ràng ngay thẳng, không có những nhánh thừa, không có gì rối ren. Xuyên qua kẽ hở giữa năm ngón tay, anh thấy Trịnh Văn Thuỵ đang lặng lẽ đứng dựa vào cánh cauwr sắt. Gió thỏi tóc mái cô ấy bay rối tung, cuối cùng che đi thứ ánh sáng kỳ lạ bao nhiêu năm không hề tắt lin trong đôi mắt đó.
-Hết