Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 92.2

Hai tháng trước, vào ngày lễ độc thân, Trương Minh Thụy hẹn Lạc Chỉ ra ngoài ăn.

Không ai nhắc đến Thịnh Hoài Nam. Trương Minh Thụy không biết vì sao Lạc Chỉ không đả động tới, còn bản thân anh, một mặt là vì thông cảm với cô, mặt khác xấu hổ vì cảm giác vui mừng khẽ nhen nhóm trong lòng mình mà không chịu thừa nhận. 

Trịnh Văn Thụy không nói sai hoàn toàn. Trong lòng ai mà chẳng có chút ác ý? Và có mấy ai dám dũng cảm thừa nhận?

Nói chuyện với Lạc Chỉ vẫn thú vị như thế, thú vị đến mức khiến anh gần như quên đi khúc mắc suốt hơn một năm qua, giống như trở lại thời điểm sau tiết Pháp luật đại cương đầu tiên khi hai người vừa nói chuyện với nhau mà cứ ngỡ như đã thân thiết lắm.

Anh bảo sẽ đưa cô đi ăn Häagen-Dazs, lần trước mời đi ăn DQ thật chẳng ra sao.

“Yêu nàng, thì đưa nàng đi ăn Häagen-Dazs.”

Giữa lúc Lạc Chỉ đang trầm ngâm, anh bật cười: “Xem cậu hoảng chưa kìa? Mình đùa thôi.”

Thực sự chỉ là một câu đùa. Làm gì có ai yêu đơn phương mà không biết đùa.

Cứ cười rồi lại cười, rốt cuộc cũng quên mất thật ra bản thân đã nghiêm túc đến mức nào.

Đợi đến khi Lạc Chỉ rời đi, Trương Minh Thụy bước vào trong quán, gọi tất cả những vị kem còn lại mỗi vị một viên, quẹt thẻ rồi xách hai cái túi to đựng đầy kem đã được bỏ đá cẩn thận để giữ lạnh đi ra ngoài, nhưng vì không vững thăng bằng nên đánh rơi túi trên cầu thang.

Một cô gái đi qua, nhặt túi kem lên giúp anh, cất giọng nhỏ nhẹ: “Cẩn thận. Anh có xách hết được không?”

Trương Minh Thụy không thèm ngẩng mặt, cũng chẳng nhận lại: “Tặng em đấy. Chúc mừng Lễ độc thân.”

Cô gái ngẩn người nhìn anh đi ra cổng trường, gặp cô gái nào cũng đưa một cây kem và nói cùng một câu: “Tặng bạn.”

Đến lần gặp thứ hai, cô bé đã cười kể chuyện lần ấy cho anh nghe. Tâm trạng của Trương Minh Thụy từ lâu đã bình ổn lại, giờ nghe xong mới lúng túng gãi đầu nói: “Ôi đừng nhắc nữa. Độc thân lâu ngày nên dở hơi ấy mà.”

Đến cuối cùng cô cũng không hỏi rốt cuộc hôm đó anh vì ai mà mất tỉnh táo như thế.

Trái tim Trương Minh Thụy vì vậy cũng nhẹ nhõm hơn.

Trên đường về ký túc, anh thở ra từng làn khói trắng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mịt mờ, một lần nữa lấy điện thoại ra bấm số.

“Lăng Hân, thật sự anh không xem loại clip đó đâu. Thật đấy. Em đừng giận. Không phải đâu…”

Anh giải thích mãi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Về sau vẫn gặp Lạc Chỉ ở mấy lớp học tự chọn. Thỉnh thoảng anh sẽ chiếm chỗ giúp cô, cùng nhau nói chuyện, dần dần cũng có thể nhắc tới Thịnh Hoài Nam.

Thực ra nói đúng hơn là họ nhắc đến Trịnh Văn Thụy. Trương Minh Thụy nghe xong những chỗ quan trọng, lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Sao mà phải tự ép mình khổ thế?”

Thế nhưng Lạc Chỉ lại cười khẽ: “Mình với cô ấy có khác gì nhau đâu. Cậu phải thương lấy mình nữa chứ.”

Trương Minh Thụy buột miệng: “Thế cậu đã bao giờ thương mình chưa?”

Một khoảng lặng đột nhiên xuất hiện giữa hai người. Cuối cùng vẫn là Lạc Chỉ khéo léo đổi trọng tâm câu chuyện. Cô nhìn món đồ trang trí nhỏ treo trên cặp của Trương Minh Thụy, bĩu môi: “Cậu mà cần ai thương hại? Có biết ngại không?”

Trương Minh Thụy nghe vậy liền cầm lấy món đồ trang trí, cố cười thật vui vẻ. Sự ngượng ngùng ban nãy nhờ thế cũng dần tiêu tan.

“Rốt cuộc cậu vẫn tìm một cô gái trắng trẻo. Ôi thật là.”

Thời gian qua lâu rồi mà Lạc Chỉ vẫn không chịu từ bỏ trò đùa “sinh con ngựa vằn” kia. Nhưng lần này Trương Minh Thụy đã có thể phản đòn.

“Thực ra hồi bé mình trắng lắm. Đen thế này chẳng qua do lớn lên phơi nắng nhiều quá thôi, chứ thực ra gien vẫn tốt.” Anh nói luôn miệng, sau đó hướng đầu về trước mặt Lạc Chỉ, rẽ một nhúm tóc ra, chỉ vào da đầu trắng: “Không tin thì cậu nhìn đi.”

Lạc Chỉ bò ra bàn, cười đến độ nửa tiết sau vẫn không dậy được.

Trương Minh Thụy không kể với Lạc Chỉ rằng anh vừa mới gặp Thịnh Hoài Nam.

Hồi tháng Tư, anh đưa Lăng Hân đến công viên Ngọc Uyên Đàm. Chụp bức ảnh nào cũng bị cô chê xấu, Trương Minh Thụy tức đến mức quyết định đi mua một chiếc máy ảnh SLR về nghiên cứu.

Mấy tòa nhà bán đồ điện tử ở Trung Quan Thôn luôn tấp nập. Trương Minh Thụy vừa bước vào cửa đã bị mấy ông chú vây quanh: “Xem máy vi tính à?”; “Vào đây mà xem này.”; “Muốn xem thử máy Acer không?”… Vất vả lắm anh mới tìm được thang máy chuyển hàng, chuẩn bị đến một công ty ở tầng 15 mua máy chỗ một đàn anh có quen biết. Khi thang dừng ở tầng 7, một chàng trai vác cái thùng lớn đi tới, anh cũng đồng thời ngẩng đầu lên.

Câu đầu tiên mà Thịnh Hoài Nam nói với anh là: “Thang máy này đi lên hả?”

“Đúng vậy, đi lên.”

“Vậy lát nữa tôi lại phải đi xuống rồi.”

Nửa giây sau, trong thang máy vang lên tiếng cười lớn của hai chàng trai.

Xung quanh chẳng có quán cà phê nào, cuối cùng hai người đành phải đi ăn kem DQ. Thịnh Hoài Nam nói với Trương Minh Thụy rằng anh sắp đi Singapore, giờ chỉ tới đây làm ít việc vặt kiếm thêm chút tiền mà thôi.

“Cậu có bê trễ mười năm rồi làm lại từ đầu thì vẫn giỏi hơn chúng tôi. Sang Singapore phát triển cho tốt nhé.” Trương Minh Thụy chúc chân thành.

Thịnh Hoài Nam cười lơ đãng, không tỏ ra khiêm tốn cũng chẳng nói lời cảm ơn.

“Hình như cậu rắn rỏi hẳn lên thì phải.” Trương Minh Thụy quan sát người bạn thân, “Khỏe hơn tất cả chúng tôi. Cậu đi rồi, phòng chúng ta cũng chẳng đá bóng nữa. Nhất là anh cả, không cẩn thận đụng phải anh ấy là cảm giác mỡ trên khắp cái cơ thể đó đang rung lên.”

Thịnh Hoài Nam gồng tay xốc lại thùng đồ, vẫn chỉ cười không nói.

Cuối cùng Trương Minh Thụy cũng hiểu, vẻ trầm mặc của Thịnh Hoài Nam không phải là vì cảm thấy mất mát trước tình hình hiện tại. Ít nhất cũng không phải là thái độ khó chịu của một người trước giờ luôn ưu tú bỗng dưng lại bị tước học vị.

“Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Lạc Chỉ rất ổn. Cô ấy vẫn đang chờ cậu đấy. Dù cậu có đi Singapore thì hai người vẫn có thể yêu xa kia mà, việc gì phải chơi trò mất tích. Làm như đang đóng phim không bằng. Đừng giả bộ nữa. Đợi đến lúc người ta nghĩ thông suốt, bỏ xuống tất cả để tiến về phía trước thì cậu có khóc cũng không kịp đâu.”

Sự im lặng của Thịnh Hoài Nam khiến Trương Minh Thụy cực kỳ khó chịu. Anh xúc vài thìa đã ăn hết cả cốc tornando trà xanh, ăn nhanh đến mức buốt cả đầu. Sau đó anh đứng lên, hờ hững nói: “Là anh em, cậu có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói. Nếu cậu không mượn đến tôi thì tôi tuyệt đối không xen vào chuyện của người khác, càng không nói cho cô ấy biết cậu ở nơi nào. Thế được rồi chứ? Tôi cũng chẳng phải kẻ rỗi hơi, việc gì phải cố gắng tác hợp cho hai người. Trước đây trong lúc vô ý tôi đã ghép đôi cậu với Hứa Nhật Thanh, mặc dù lần đó không phải lỗi của cậu, nhưng sau đó thì sao nào? Hồi học môn Pháp luật, rõ ràng là tôi thích Lạc Chỉ trước. Lúc ấy cậu còn làm bộ làm tịch, muốn giúp tôi theo đuổi cô ấy, còn giới thiệu hết những thông tin cơ bản cho tôi. Vậy là tôi theo đuổi cô ấy thật. Rồi thế nào nữa? Về sau tại sao tự nhiên lại đá tôi sang một bên? Đến giờ tôi vẫn chẳng hiểu gì đấy.”

Trương Minh Thụy rốt cuộc cũng xả được nỗi ấm ức trong lòng.

“Cậu ghét Hứa Nhật Thanh. Cậu thích Lạc Chỉ, sau đó lại bỏ mặc cô ấy. Thịnh Hoài Nam, tôi có thù oán gì với cậu hả? Đẹp trai thì hay lắm à? Nói cho cậu biết, cậu đừng hòng được gặp bạn gái của tôi bây giờ. Mơ đi.”

Trương Minh Thụy nói xong, Thịnh Hoài Nam liền phá ra cười.

Cảm giác cùng quẫn kìm ném lâu như vậy, mãi mới được xả ra mà lại bị Thịnh Hoài Nam xem như trò đùa. Bản thân Trương Minh Thụy cũng chẳng kìm được mà phì cười.

Lúc nào anh cũng như vậy.

Dù có thích cũng chẳng thích được lâu dài. Anh cố thích món bánh mì ở căng-tin số Ba, nhưng cũng có thể không bao giờ ăn nữa. Đời người được có mấy, việc gì phải tranh giành ngôi đầu, tội gì phải suốt ngày khổ sở tính toán hơn thua?

Rất nhiều người bướng bỉnh đến độ không thể quay đầu. May là, Trương Minh Thụy không quá cố chấp.

“Nhớ thì đi tìm cô ấy đi. Không thì tại sao tự dưng lại chạy đến Trung Quan Thôn làm việc vặt. Tưởng lừa được ai hả?”

Trước khi đi, anh nhìn thẳng vào cậu bạn cùng ký túc, nói một câu như vậy. Cửa thang máy khép lại, giấu đi cả biểu cảm sau cùng của Thịnh Hoài Nam.

Lúc đó Trương Minh Thụy cảm thấy mình đúng là quá ngầu.

Mùa hè năm ấy, Thịnh Hoài Nam rốt cuộc đã quyết định không đi nữa mà ở lại Trung Quan Thôn tự gây dựng sự nghiệp. Vào một buổi tối, ký túc xá bọn họ tổ chức một buổi liên hoan lớn. Thịnh Hoài Nam đưa Lạc Chỉ đi cùng, còn Trương Minh Thụy dẫn theo Lăng Hân. Cả hội ăn uống vui vẻ ở quán đồ nướng chỗ cổng Tây, đến tận rạng sáng mới về.

Lăng Hân kéo tay Trương Minh Thụy, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em thấy anh Thịnh Hoài Nam không đẹp trai bằng anh đâu.”

Trương Minh Thụy đã ngà ngà say, nghe những lời này liền kéo cô vào lòng hôn khẽ.

“Em nói thật đấy.” Lăng Hân ra vẻ nghiêm túc, “Thực sự không đẹp bằng anh.”

Trương Minh Thụy ôm lấy vai cô, cười nói: “Từ lâu anh đã cảm thấy thế rồi.”

Bọn họ đều mù hết cả.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Trương Minh Thụy chợt trông thấy Trịnh Văn Thụy đang ngồi lặng lẽ ở một chiếc bàn nhỏ trong góc. Cô ấy vẫn mang bộ mặt u ám, nhìn bọn họ qua lớp người nhốn nháo.

Trong nét bi thương của cô ấy dường như có mang theo một tia vui vẻ.

Hôm sau tỉnh rượu, Trương Minh Thụy nghĩ, có lẽ mình đã hoa mắt.

Chuyện náo nhiệt nhất của năm thứ Tư chính là cuộc thi mười giọng hát hay nhất trường. Rất nhiều sinh viên gần tốt nghiệp cũng tham gia góp vui, bởi dù sao đã là năm cuối, từ lâu đã chẳng còn e ngại gì, cho nên cứ đăng ký, coi như giữ lại một kỷ niệm để thời thanh xuân không phải nuối tiếc. Dẫu thế nào thì cũng cứ tham gia vòng loại, hát một bài cho anh em bạn bè, và cho cả chính bản thân.

Cả phòng ký túc của họ đều lên sân khấu. Năm người đội tóc dài giả, hát bài “Mưa sao băng”. Trương Minh Thụy còn bị bắt phải bắt chước Chu Hiếu Thiên trong phim khi ấy, suốt cả quá trình phải ngồi xổm hát. Thịnh Hoài Nam, Lạc Chỉ và Lăng Hân đứng dưới khán đài quay clip. Màn biểu diễn làm ầm ĩ cả trường.

“Mười giọng hát hay nhất” là sự kiện lớn của các trường đại học, nhưng ít khi được người ngoài chú ý. Người thực sự khiến cuộc thi hát lần này của đại học P thu hút sự quan tâm của xã hội là một nữ sinh đang học cao học năm thứ ba tên Vương Lệ.

Vương Lệ đã tham gia cuộc thi tròn bảy năm, từ năm thứ nhất đại học đến năm thứ ba cao học đều dừng chân ở vòng loại. Cô ấy luôn hát sai nhạc, giọng thì khiến người nghe phát khiếp, mà nói chuyện cũng không rõ ràng, phát âm lúc nào cũng như miệng đang ngậm nước, chẳng bao giờ biểu đạt được rõ ý.

Nhưng đây chỉ là chuyện cười nhỏ nằm trong phạm vi khoa của Vương Lệ. Năm đó, không biết kẻ nào rỗi hơi đã up toàn bộ tuyển tập clip bảy năm tham gia cuộc thi của cô ấy lên internet, khiến câu chuyện lập tức trở thành chủ đề nóng.

Trương Minh Thụy không biết có phải mọi người bị sự kiên trì “mãi mãi không buông tha cho âm nhạc” này cảm động hay không, mà Vương Lệ năm ấy lại có thể tiến vào vòng bán kết, hơn nữa còn là người trực tiếp loại F5 bọn họ.

“Cái quái gì vậy?” Anh cả gần như phát khùng, “Cô ta nổi tiếng thì hát tiếng Sao Hỏa cũng có thể loại chúng ta sao? Hội đồng giám khảo có liêm sỉ không thế?”

Nhưng dù có tức thế nào đi nữa thì Vương Lệ vẫn là người khiến đêm chung kết thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khi cô ấy hát sai nhạc một bài hát thiếu nhi, ai cũng bật cười, cả mạng xã hội đều xôn xao theo, đâu đâu cũng đầy những bình luận chế giễu, trêu chọc. Nhưng mỗi lần Vương Lệ nói về ước mơ không từ bỏ âm nhạc, quần chúng trên internet lại tỏ ra vô cùng cảm động.

Vương Lệ nói: “Tôi là một con chim đà điểu muốn tung cánh bay.” Những lời này sau đó đã trở thành chữ ký QQ của không biết bao nhiêu người.

Khi trận chung kết còn lại ba người, đang lúc nghỉ giữa giờ thì chủ tịch cũ của hội sinh viên lên sân khấu, cầu hôn một nữ sinh dưới khán đài. Tất cả ống kính của các nhà báo lập tức tập trung ghi lại khoảnh khắc này, bầu không khí trong hội trường bỗng dưng được đẩy lên cao trào.

Lăng Hân bĩu môi: “Chẳng qua vì anh ta là chủ tịch hội sinh viên trước kia. Màn này được dàn dựng hết cả rồi, cố ý nhân lúc có nhiều báo đến đưa tin làm màu để nổi tiếng chứ không phải tự dưng xúc động mà thổ lộ đâu. Em đã nghe nói từ trước đấy.”

Trương Minh Thụy cười: “Hay là anh cũng làm một màn như thế cho em nhé?”

Lăng Hân lắc đầu: “Em chẳng thèm. Cầu hôn nơi công cộng là mệt nhất.”

Trương Minh Thụy nghe xong liền ôm lấy cô đầy yêu thương.

Chủ tịch hội sinh viên xuống sân khấu. Người dẫn chương trình gửi lời chúc phúc, đồng thời đưa chủ đề về lại với cuộc thi: “Tôi xin tuyên bố, thí sinh tiếp theo, người nằm trong top 3 giọng ca hàng đầu năm nay – Vương Lệ.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vương Lệ nghẹn ngào nói vào micro: “Cảm ơn mọi người đã khẳng định giọng hát của mình.”

Đúng lúc này, Trịnh Văn Thụy xông lên sân khấu.

Cô ấy vẫn giống hệt trong ấn tượng của Trương Minh Thụy, chẳng biết trốn ở xó nào rồi tự dưng chen vào sân khấu, đoạt lấy micro của MC.

“Chẳng ai khẳng định tiếng hát của chị hết. Chị hát dở chết đi được.”

“Chị ấy điên rồi à?” Lăng Hân che miệng.

Trịnh Văn Thụy vừa tránh người dẫn chương trình, vừa nói thật nhanh vào micro: “Tất cả mọi người đều cảm thấy chị hát dở, cực kỳ dở. Ước mơ này của chị vốn dĩ là một sai lầm. Họ đều đang gạt chị, đùa giỡn chị, lấy chị ra làm trò cười. Họ chưa từng chấp nhận giọng hát của chị, chỉ coi chị như một thú vui thôi, cười cho đã rồi thì sẽ không ai thèm nghe chị hát nữa. Đầu óc chị có vấn đề à? Sao lại đi tin mấy lời ngon ngọt đó chứ? Chị tỉnh lại hộ tôi với.”

Mấy câu cuối cùng đang nói dở thì micro bị đoạt đi. Lời của Trịnh Văn Thụy chỉ có những người ngồi ở mấy hàng đầu như bọn Trương Minh Thụy mới nghe được.

Cả khán đài xôn xao ầm ĩ.

Trịnh Văn Thụy bị lôi đi. Lúc đó cô ấy đã nói xong những lời cần nói, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Trương Minh Thụy và Lạc Chỉ nhìn nhau.

“Ai cũng nghĩ là cô ấy sai, cô ấy quá đáng. Trên thực tế, mình không biết Trịnh Văn Thụy đúng hay sai, thậm chí còn cho rằng cô ấy đúng, chỉ là bản thân mình không dám thừa nhận mà thôi.” Lạc Chỉ nói.

Lời ngon tiếng ngọt vốn chẳng có ích lợi gì. Trên thế giới này có một loại đau khổ gọi là “không có được”, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ nhận ra mình không thể làm gì để thay đổi điều đó.

Sao lại lấy giấy gói kẹo để bọc một hòn đá? Hiểu rõ càng sớm thì càng hạnh phúc, giống như Trương Minh Thụy.

Hoặc có hiểu ra muộn một chút cũng không sao, giống như Trịnh Văn Thụy.

Sau khi tốt nghiệp, Trương Minh Thụy ở lại trường tiếp tục học lên. Kể từ khi đó, anh giữ liên lạc với Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, nhưng không bao giờ gặp lại Trịnh Văn Thụy nữa. Lăng Hân cũng từng nhạy cảm hỏi có phải Trương Minh Thụy và Lạc Chỉ từng có gì hay không. Lần nào nghe xong anh cũng cười xấu xa nói: “Anh chỉ tiếc là chưa từng có.”

Lăng Hân thật sự rất đáng yêu, đến tận bây giờ cũng chỉ mới cấu anh một lần, thỉnh thoảng giận dỗi gì cũng chỉ được đôi ba phút, sau đó lại vui vẻ, tiếp tục yêu mà chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Trương Minh Thụy cảm thấy cô ấy đáng yêu hơn Lạc Chỉ cả vạn lần. Thỉnh thoảng anh còn nghĩ, nếu có cơ hội, hẳn là Lạc Chỉ cũng mong mình có thể trở thành cô gái như Lăng Hân, dù rằng đó chỉ là suy đoán của riêng anh.

Vào một buổi tối, Lăng Hân cầm chiếc ổ cứng có chứa hàng trăm bộ phim điện ảnh đến tìm anh. Hai người chọn lấy một phim, vừa xem vừa ăn anh đào.

Bộ phim có tên “Wicker Park”. Suốt nửa đầu phim hai người chẳng hiểu gì, mãi đến đoạn sau, nội dung mới dần được thể hiện rõ.

Ngoài mặt thì phim kể về một người đàn ông tình cờ biết được vài chuyện về bạn gái trước, vì vậy dựa vào đó để tìm được tin tức của đối phương. Nhưng trên thực tế, khi câu chuyện được làm rõ thì hóa ra cốt truyện của kịch bản nói về một cô gái từng tìm đủ mọi cách chia rẽ cặp tình nhân này, đến tận phút cuối vẫn cố ngăn họ gặp lại nhau.

Nữ phụ Alex yêu thầm nam chính. Để tiếp cận anh, cô ấy thậm chí còn chủ động cầm chiếc máy quay bị hỏng đến tiệm của nam chính sửa. Không ngờ nam chính sửa xong máy quay thì xem được một đoạn clip có mặt cô bạn thân của Alex rồi yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi sự thật sáng tỏ, đôi tình nhân ôm nhau thắm thiết giữa phi trường trong nền nhạc ca khúc “The Sientist” của nhóm Coldplay. Lăng Hân đang cảm động đến mức khóc sụt sùi thì Trương Minh Thụy đột nhiên nói: “Cô Alex kia thật đáng thương.”

“Cô ấy ghen đến phát điên mới có thể làm chuyện như vậy. Dù sao cô ấy cũng là người quen nam chính trước.”

“Dù thế cũng không được giở thủ đoạn.” Lăng Hân cãi, “Cô ấy có thích nam chính hơn đi nữa thì cũng không được làm chuyện đó. Dẫu cô ấy cho rằng mình gặp nam chính trước, nam chính cũng thông qua cô mới biết nữ chính thì cũng không được làm thế. Đây không phải lý do.”

“Thế lý do là gì?”

“Nam chính yêu ai, người đó chính là chính nghĩa.”

Cô ấy yêu ai thì người đó mới là chính nghĩa.

Cho nên tất cả mọi điểm ở Trương Minh Thụy đều không phải lý do.

Dù máy quay của anh ghi hình Lạc Chỉ trước. Dù việc Thịnh Hoài Nam và Hứa Nhật Thanh giằng co ở cửa siêu thị là do Trương Minh Thụy mà ra, rồi Lạc Chỉ vì giúp Thịnh Hoài Nam giải vây mà họ mới chính thức quen nhau… Dù vậy thì đã sao?

Tất cả đều không phải lý do họ không đến được với nhau.

Trương Minh Thụy ôm chặt lấy Lăng Hân, cảm thấy màn sương mù u ám còn sót lại trong trái tim mình cuối cùng cũng được xua tan bởi tia nắng từ cô ấy.

“Em yêu anh, cho nên anh là chính nghĩa. Anh đẹp trai hơn tất cả mọi người, tốt hơn tất cả mọi người.” Lăng Hân nói bằng giọng chắc nịch.

Trương Minh Thụy áp môi lên mái tóc cô, cười vô cùng thoải mái.

“Tất nhiên rồi.”
Bình Luận (0)
Comment